Chương 29
“Vai chị sao rồi?”
“Ổn rồi.” D.D. càu nhàu, cho dù thực ra cái vai đang giết chết cô, cô biết mình phải cử động cứng nhắc hơn bình thường. Lẽ ra cô nên ở nhà, nghỉ ngơi, chườm đá, say sưa độc thoại với Melvin. Nhưng hôm nay cô đã tự ép mình quá xa, nên giờ đây cả vai, cánh tay và cổ của cô đang phải trả giá.
Cô chẳng quan tâm. Chí ít thì cô không muốn quan tâm, cô là nữ thanh tra đang đi điều tra. Và mọi chuyện cuối cùng đang trở nên hấp dẫn.
Cô liếc sang Adeline, nữ bác sĩ và Phil đang bước đi bên cạnh cô. Bọn họ đang quay về xe của Phil. Chuyện đỗ xe ở Nam Boston rất mệt mỏi, lúc nào họ cũng phải đi bộ một quãng xa.
“Cô có biết mình đang chảy máu không?” Cô hỏi nữ bác sĩ.
“Cái gì?” Adeline dừng bước.
D.D. tò mò quan sát nữ bác sĩ khi Adeline xem xét nhanh cơ thể mình, cuối cùng phát hiện ba vết xước trên cổ tay, có khả năng do con mèo cào khi nhảy xuống khỏi lòng cô.
“Cô có bị dị ứng với mèo không?” D.D. hỏi, vì ngoài chảy máu, các vết xước có vẻ đang sưng lên.
“Tôi không biết. Tôi không có thời gian ở bên động vật. Cũng chỉ vì lý do này.”
“Cô không cảm thấy gì à?” Phil lên tiếng.
Nét mặt nữ bác sĩ vẫn vô cảm. Cô lắc đầu.
“Trong xe tôi có đồ cứu thương đấy.” Ông gợi ý.
“Cảm ơn anh.”
“Tôi dám cá rằng nếu chúng ta rửa sạch vết xước bằng chất vô trùng, thì sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn anh.” Adeline nhắc lại. Họ tiếp tục bước đi, nữ bác sĩ có vẻ lúng túng hơn trước.
“Cô vẫn nghĩ Shana không giết Donnie à?” Phil hỏi. “Ý tôi là tất cả những chuyện về đến nhà mà người đầy máu, lấy cái tai thằng bé từ trong túi áo ra. Nghe có vẻ rất thuyết phục với tôi.”
“Tôi nghĩ chị tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì vào tối hôm đó. Cho nên việc khủng khiếp của chị ấy chỉ là tự vệ. Có thể chị ấy đã giết Donnie. Hoặc có thể không. Chị ấy không biết, đây có thể là một lý do nữa khiến chị ấy không bao giờ nói về đêm hôm đó. Chị ấy không nhớ.”
“Ừm... gì cơ?” Phil hỏi.
“Những hiệu chứng bà Davies đã mô tả tương thích với dấu hiệu đầu tiên của chứng loạn thần, triệu chứng loạn thần nguyên phát cấp tính, khi thực tế trở nên quá sức chịu đựng và não ngừng hoạt động. Có khả năng hồi đó Shana đã mắc các triệu chứng này được một thời gian rồi, nhưng không ai liên kết các chi tiết nhỏ lại với nhau. Hầu hết dấu hiệu đầu tiên của loạn thần đều bắt nguồn từ một chấn động nặng nề hoặc bất ngờ. Chẳng hạn một trải nghiệm trên chiến trường, mới làm cha làm mẹ hay cú sốc về tinh thần.”
“Như giết chết một thằng bé mười hai tuổi à?” Phil nói.
“Hoặc chứng kiến vụ giết người.”
“Chờ đã.” D.D. cắt ngang. “Tại sao luật sư bào chữa cho Shana lại không phát hiện ra điều này? Ý tôi là, cách cô mô tả, một triệu chứng loạn thần chính là lời bào chữa hoàn hảo. Cô ta bị mất trí mà.”
Adeline nhún vai. Bóng tối đã bao trùm, không khí đã hoàn thành lời hứa hẹn trước đó khi mang tới cái lạnh cắt da. Nữ bác sĩ chỉ mặc một chiếc áo len mỏng phải khoanh hai cánh tay quanh eo để giữ ấm.
“Shana ở vào vị thế không thể nói được chuyện gì đã xảy ra. Hầu hết những người mắc các triệu chứng loạn thần đều không thể nhớ được. Xét đến quá khứ rắc rối của cô ta, có thể luật sư của cô ta cảm thấy có bào chữa như thế cũng chẳng giúp được gì. Shana đã có tiền sử bạo lực. Đừng hỏi tại sao bồi thẩm đoàn tin rằng biến cố này không như các biến cố còn lại?”
“Nhưng điều đó nghĩa là cô ta hẳn đã giết Donnie Johnson.” Phil đáp. “Và lý do thằng bé không thích hợp với mô tả về các nạn nhân của cô ta là vì lúc đó cô ta bị mất trí. Ý tôi là còn cách nào khác để lý giải về con dao vấy máu, cái tai trong túi cô ta? Có vẻ như cô ta đã làm nhiều chuyện hơn là ghé qua đúng lúc diễn ra vụ giết người ở nhà hàng xóm.”
Adeline không đáp, nhưng D.D. có ấn tượng tâm trí nữ bác sĩ đã dựng lên chuyện đó. Cô ấy không tin chị mình giết chết thằng bé. Phải chăng chỉ là mơ tưởng của một người lẽ ra phải biết nhiều hơn thế? Hay còn chuyện gì đó nữa mà cô ấy chưa sẵn sàng chia sẻ với họ? Tuy nhiên, lời nhận xét thản nhiên của Charlie Sgarzi vẫn khiến D.D. lo lắng. Rằng nếu lột da là một kiểu chữ ký của cả Harry Day lẫn Shana Day, và nếu họ không thể là Sát Thủ Hoa Hồng vì những lý do rõ ràng, vậy thì chỉ còn lại một thành viên gia đình duy nhất.
“Cô đã nói mình không lớn lên cùng chị gái.” D.D. nói. “Vậy hai người gặp lại nhau khi nào?”
“Khoảng hai mươi năm trước. Chị ấy gửi thư cho tôi.”
“Cô ta là người bắt liên lạc trước à?”
Giọng Adeline khinh khỉnh. “Phải.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết. Vì chị ấy thấy chán chăng? Vì tôi là thành viên gia đình duy nhất còn sống? Chị phải hỏi chị ấy thôi.”
“Cô ta viết thư cho cô vì cô ta muốn điều gì đó.” D.D. suy luận.
Adeline mỉm cười. “Giờ thì chị nói giống cha nuôi tôi rồi đấy.”
“Nhưng cô đã có mặt bên cạnh cô ta. Suốt những tháng năm ấy, rất nhiều mưu toan tự sát về sau này. Cô là mối quan hệ cá nhân lâu dài nhất của cô ta đúng không?”
“Đúng.”
“Để được gì chứ? Theo lời cô nói chị gái cô không có sự thấu cảm, không gắn bó với ai, thậm chí chẳng hiểu mối quan hệ thật sự nghĩa là gì. Vậy cô ta muốn gì ở cô hả Adeline? Cô và cô ta đã nói chuyện với nhau suốt hai mươi năm, để làm gì vậy?”
“Chúng tôi không nói chuyện đều đặn suốt thời gian dài đó đâu. Chỉ chừng sáu hay bảy năm trước, Giám thị McKinnon mới bắt đầu cho phép chúng tôi gặp nhau hằng tháng.”
“Vẫn là câu hỏi tại sao? Shana muốn gì ở cô? Ý tôi là đây là người phụ nữ đã hủy diệt biết bao nhiêu gia đình, bao nhiêu mạng sống. Không ân hận, không thương tiếc. Cảm xúc lớn nhất cô ta có thể có là buồn chán. Thế thì tại sao lại muốn cô quay lại? Hai mươi năm sau, cô ta còn cần gì ở cô?”
“Chị ấy cần bảo vệ tôi an toàn, Thanh tra ạ. Đó là lời hứa của chị ấy với cha tôi bốn mươi năm trước. Và nếu chị ấy không có gia đình, chị ấy chẳng có gì hết.”
“Nghiêm túc đầy à? Bảo vệ cô an toàn? Thật sao?”
Adeline vẫn dán mắt xuống vỉa hè, bước chân của cô ấy nhanh dần, như thể cô ấy có thể bước nhanh thoát khỏi sự hoài nghi trong giọng nói của D.D. Nữ thanh tra chợt hiểu rằng hễ có chuyện gì liên quan đến chị gái, Adeline đều chịu một điểm mù khổng lồ. Cô ấy không nhận ra điểm này ở mình. Cô ấy trình bày lưu loát những đánh giá lâm sàng, đưa ra những tuyên bố thẳng thắn như kiểu tình huống với bà Davies: Đừng lo lắng về tôi. Tôi không nuôi dưỡng ảo tưởng nào về chị gái mình đâu.
Nhưng Adeline lại đang có ảo tưởng của mình. Trong suốt những năm tháng qua, phần nào đó trong cô ấy vẫn muốn có một người chị gái.
Điều đó biến cô ấy thành nạn nhân hoàn hảo trong danh sách chờ đối với Shana Day. Câu hỏi đặt ra là Shana đang chờ đợi điều gì?
“Có vẻ Janet Sgarzi rất gần gũi với em gái mình là Martha Johnson.” Phil lên tiếng. “Tức là nếu có thêm chuyện gì liên quan đến vụ giết Donnie, quan hệ nào đó hay người bạn bí mật nào đó thì mẹ thằng bé biết nhưng không bao giờ nghĩ đến việc sẽ nói ra, sau khi Shana lấy ra cái tai của con trai bà ta từ trong túi...”
“Janet Sgarzi hẳn là đã biết chuyện gì đó về tội ác này...” D.D. đồng tình. “... Cho dù bà ta có nhận ra mình là người nắm giữ chìa khóa hay không. Điều này khiến Sát Thủ Hoa Hồng cảm thấy cần phải khử bà ta sau bao nhiêu năm tháng qua.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên hỏi han thêm Samuel Hayes.” Phil tuyên bố khi cuối cùng họ cũng đến được chỗ ông đỗ xe. “Thằng bé mười bảy tuổi vào thời điểm vụ án mạng. Rõ ràng có một mối quan hệ nào đó với Shana dựa vào chuyện bà mẹ nuôi đã bắt gặp hai đứa ở bên nhau. Chắc cậu ta có quá khứ của riêng mình, từng là trẻ vị thành niên trong hệ thống nhận con nuôi. Rõ ràng cậu ta đủ lớn và đủ sức khỏe để giết chết một đứa nhóc mười hai tuổi. Và có thể sau ngần ấy năm cậu ta vẫn đang nghĩ đến Shana. Cô gái đầu tiên của cậu ta, người đã bỏ cậu ta mà đi, người mà cậu ta không bao giờ quên. Cậu ta nghiên cứu cô ta một cách ám ảnh, biết tất cả mọi thứ cần biết về người cha khét tiếng của cô ta, Harry Day... Dấn thân vào đợt gây tội ác mới. Giời ạ, có thể hoa hồng và sâm banh không hề dành cho nạn nhân. Mà có thể chúng thực sự dành cho Shana. Những vụ án mạng này là các bức thư tình của hắn cho cô ta.”
“Nghe ghê quá!” D.D. nói, nhưng cô đang run rẩy, bầu không khí buổi tối càng khiến cô lạnh thêm.
Chuông điện thoại của Phil reo vang. Ông dừng mở khóa cửa xe để nhận cuộc gọi. D.D. cùng Adeline kiên nhẫn đợi trên lề đường, khi Phil gật đầu, lắng nghe rồi lại gật đầu mấy lần nữa, rồi thốt lên: “Chết tiệt!”
D.D. tròn mắt nhìn. Phil, người đàn ông của gia đình rất hiếm khi chửi thề. Nói chung đây là đóng góp của cô cho đội đặc nhiệm.
“Charlie Sgarzi đã tổ chức biểu tình ngay trước cửa nhà tù Massachusetts.” Phil báo tin, ông vừa kết thúc cuộc gọi và bỏ điện thoại vào túi áo. “Có vẻ như chiều hôm nay cậu ta đã đăng một bài blog nào đó tiết lộ mọi chi tiết vụ giết mẹ cậu ta...”
“Khỉ thật.” D.D. rên rỉ.
“Bao gồm cả chuyện lột da nữa, có khả năng là để tưởng nhớ Harry Day, một kẻ sát nhân hàng loạt không ai còn nhớ được cho đến khoảng bốn giờ chiều hôm nay. Ngoại trừ bây giờ, nhờ có Sgarzi, tất cả các hãng thông tấn lớn đều đưa tin chúng ta có kẻ săn mồi bắt chước, mô phỏng kẻ sát nhân hàng loạt huyền thoại khi tấn công lần lượt các phụ nữ yếu đuối khắp Boston. Và phải rồi, cô con gái cũng khét tiếng không kém của Harry là Shana Day, dường như nắm được nội tình của tội ác này, gồm cả chuyện biết trước có bao nhiêu mảnh da bị lột khỏi xác chết...”
“Làm sao Charlie biết chuyện đó? “ D.D. cắt ngang. “Chúng ta không hề nói cho cậu ta nghe cơ mà.”
Phil nhún vai. “Cậu ta là phóng viên. Tôi hình dung cậu ta đã điều tra gì đó. Và cô biết văn phòng giám định pháp y rồi...”
“Khốn thật!” D.D. lại chửi thề. Vì dạo này văn phòng giám định pháp y hay làm rò rỉ quá nhiều thông tin. Ben Whitley chưa xác định được nguồn rò rỉ, tốt hơn hết ông ta nên tìm ra nó thật nhanh, trước khi tin này lọt vào tai giới chóp bu.
“Charlie lúc này đang ở nhà tù Massachusetts, và rõ ràng cậu ta đang mở chiến dịch điên cuồng đòi hỏi công lý cho các nạn nhân. Cô có muốn làm chuyến thực địa cuối cùng không?” Phil hỏi Adeline, vì họ đã để lại xe cô ở khu thương mại trong thành phố.
“Tôi sẽ đi.”
“Tôi căm ghét bọn phóng viên.” D.D. làu bàu khi thận trọng trèo vào xe.
“Khốn thật.” Adeline đồng tình.
Hóa ra Charlie Sgarzi đã tổ chức một buổi lễ cầu nguyện thắp nến. Một đám đông khoảng một trăm đến một trăm năm mươi người đã tụ tập bên ngoài tòa nhà chính của nhà tù Massachusetts, mang theo các bức ảnh to cỡ như tấm áp phích chụp ba nạn nhân bị giết hại, gồm cả mẹ của Charlie, bên dưới ánh sáng rọi xuống từ gác an ninh của nhà tù.
Khi Phil cho xe vào lề, đám đông đang hát bài Amazing Grace, trong khi một hàng các sĩ quan quản chế nai nịt chắc chắn, được trang bị đầy đủ đứng giữa họ và tòa nhà. Khi Charlie Sgarzi nhận ra Phil và D.D. đang xuống xe, anh ta vồ lấy cái loa và bắt đầu hô một tràng: “Công lý, công lý, công lý!”
Phil thở dài thườn thượt. D.D. không trách ông. Những lúc như thế này làm cảnh sát chẳng vui vẻ gì. Đối phó với những kẻ tấn công bạo lực, tốt thôi. Đối mặt với những người đang đau khổ vì thương tiếc người thân... không dễ chịu đến thế.
Cô để ông dẫn đầu. Cuối cùng, cái vai bị thương của cô cũng có lúc hữu ích.
Adeline đi theo sau. Nữ bác sĩ nghĩ gì về trò huyên náo này nhỉ, D.D. chỉ có thể đoán.
“Chào Charles.” Phil lên tiếng chào tay phóng viên.
“Các người đến đây để bắt Shana Day à?” Tay phóng viên gặng hỏi. Đôi mắt anh ta dường như đỏ ngầu, gần như đờ đẫn, như thể anh ta đã quá chén.
“Cậu thích nói về chuyện đó à?” Phil tinh tế đề nghị. Ông luôn luôn giỏi chuyện này.
“Mẹ kiếp, đúng đấy!”
“Được rồi, cùng đi dạo nhanh chút nhé. Chúng ta cùng ý tưởng đấy.”
“Không.”
“Không ư?”
“Có gì ông muốn nói thì nói với tất cả chúng tôi đây. Ông đã gặp cha mẹ của Christine Ryan chưa? Ông bà của Regina Bames chưa? Gia đình, hàng xóm và bạn bè của họ. Tất cả chúng tôi đều xứng đáng được nghe câu trả lời. Tất cả chúng tôi cùng đòi công lý.”
“Chết tiệt.” D.D. lẩm bẩm. Cô không thể kiềm chế nổi.
Ánh mắt Charlie quay ngay sang cô. “Cô vừa nói gì? Nói gì? Nói gì hả?”
“Này Charlie.” Cô đáp, cố gắng khéo léo. “Nghe nói cậu giữ mấy lá thư tình Shana gửi cho em họ cậu. Chúng tôi có giấy phép khám xét trong xe.” Lời nói dối nhỏ, nhưng hiệu quả. “Giờ thì đưa chúng ra đây.”
Charlie hạ cái loa xuống. Cậu ta mệt mỏi nhìn cô. “Hả?”
“Những lá thư, Charlie. Những lá thư cậu cho rằng Shana đã viết ba mươi năm trước cho em họ mình. Chúng tôi cần xem chúng, ngay bây giờ.”
Anh ta đứng lắc lư trên hai chân.
“Có hay không có những lá thư hả Charlie?”
“Đây không phải là lúc...”
“Lệnh khám xét.”
“Nhưng...”
“Lệnh khám xét.”
Anh ta nhìn cô trừng trừng.
“Đi dạo chút không Charlie?” Phil nhẹ nhàng cắt ngang. “Chúng tôi đến để giúp đỡ. Nên cùng nói chuyện và tìm hiểu mọi chuyện nhé.”
Charlie giao lại cái loa cho người đứng bên cạnh.
Anh ta cùng đi bộ với họ, ánh mắt anh ta không hoàn toàn tập trung. Khi lại gần, D.D. không thể phát hiện thấy có mùi rượu. Nên có thể anh ta không hề say. Chỉ là quá suy sụp về cảm xúc.
Phil chờ đến khi cách đám đông điên loạn gần năm mươi mét. “Tại sao cậu không cho chúng tôi biết về những lá thư, hả Charlie?” Ông hỏi. “Cậu lên tiếng đòi công lý nhưng cậu lại giữ chúng lại à.”
“Tôi cần chúng.” Charlie lẩm bẩm, không dám nhìn thẳng vào mắt Phil. “Vì cuốn sách của tôi. Cần phải có tài liệu gốc. Ông biết đấy. Thông tin độc quyền.”
“Có thực sự cậu đang viết sách không đấy?” D.D. thúc ép.
“Phải!”
“Nhưng cậu không có các lá thư. Chúng tôi biết đấy, Charlie. Bởi vì Shana không yêu đương gì em họ cậu. Mà cô ta yêu cậu.” D.D. đang nghĩ ra một giả thuyết kể từ lúc rời khỏi nhà bà mẹ nuôi. Không đời nào một cô gái tai tiếng như Shana lại bập vào một thằng nhóc mọt sách mười hai tuổi. Nhưng Charlie, thủ lĩnh băng nhóm, với người cha làm lính cứu hỏa và ông chú làm cảnh sát...
Charlie nhìn họ chằm chằm. Rồi nét mặt anh ta dịu lại. Cơ thể anh ta chùng xuống, và trong một khoảnh khắc cô tưởng anh ta có thể gục xuống do gánh nặng của tội lỗi đang chất trên vai.
“Tôi đã thích cô ấy. Thế nên có Chúa chứng giám, tôi biết cô ấy là rắc rối. Nhưng tôi mới mười bốn tuổi, nên thích mấy thứ ngu dốt và rắc rối lắm.”
“Hai người đã hẹn hò à?”
Anh ta nhăn nhó. “Những ngày này tôi nghĩ thuật ngữ thích hợp nên là bạn chịch. Chúng tôi đã ở bên nhau. Cô biết đấy, khi có tâm trạng.”
“Vậy có thư từ không? Những lá thư cô ta viết cho cậu.”
“Không. Tôi nói dối đấy.” Anh ta khó chịu hắng giọng, liếc nhìn Adeline. “Tôi chỉ đang cố gắng được cô chú ý đến. Ý tôi là một cách nghiêm túc. Sau tất cả mọi thứ gia đình tôi đã trải qua, trước tiên là chị gái cô, rồi đến cô, đều lờ tôi đi. Muốn biết sự thật về chuyện đã xảy ra với em họ mình thực sự là quá nhiều sao?”
Giọng anh ta lại lên cao, cơn giận dữ khiến anh ta đứng thẳng người lại, ban cho anh ta sức mạnh.
“Donnie là trung gian của anh.” Adeline lên tiếng, nhìn xoáy vào mắt Charlie. “Đó là sự thật, đúng không Charlie? Anh đã lợi dụng cậu em họ mình để chuyển các tin nhắn cho Shana. Gặp nhau khi nào và gặp nhau ở đâu. Bằng cách đó anh sẽ không bị phát hiện thấy ở bên cạnh chị ấy, cô gái điên rồ đó, quá thường xuyên.”
D.D. nghĩ anh ta có thể sẽ phủ nhận, rồi Charlie lẩm bẩm với giọng khàn khàn. “Phải.”
“Chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó.” D.D. hỏi, cho dù đến lúc này cô cho rằng mình đã biết.
“Shana đang ngày càng trở nên... quái dị. Ý tôi là ngay từ đầu tôi chưa từng gặp một cô gái nào thẳng thắn về tình dục như thế. Khi cô ta ham muốn thì cô ta sẽ ham muốn. Không xin lỗi, không giả vờ. Chết tiệt, cô ta đã bắt đầu mọi chuyện, khi một hôm cô ta quay sang tôi và hỏi tôi có muốn chuyện ấy không. Và chúng tôi đã làm.
Nhưng rồi khi tôi nghe nói bà Davies, mẹ nuôi của cô ta, bắt gặp cô ta ở cùng Samuel, không chỉ một mà những hai lần, và điều đó bắt đầu khiến tôi hơi sợ. Cô ta đang cặp kè với bao nhiêu thằng trong khu này vậy? Không như những gì cô ta đã nói. Thế nên tôi quyết định đã đến lúc chấm dứt chuyện này. Chúng tôi lẽ ra đã gặp nhau tối hôm đó. Năm giờ chiều, tại bụi cây tử đinh hương. Có thể đi chơi, ăn pizza.
Thay vào đó tôi bảo Donnie đi gặp cô ta.” Charlie dừng lại. Giọng anh ta ngày càng khàn đi. Anh ta nuốt khan, nói tiếp: “Tôi đã đề nghị Donnie... ừm... chấm dứt mọi chuyện.”
“Cậu sai đứa em họ mười hai tuổi đi nói lời chia tay với bạn chịch của cậu à?” D.D. hỏi, giọng hoài nghi.
Charlie Sgarzi cắm mặt xuống mặt đường tối om. “Vâng.”
“Rồi sao?”
“Cô ta đã giết chết thằng bé.” Charlie ngước mắt lên. “Tôi ngu thật. Bảo em họ mình đi làm cái việc tôi không đủ can đảm để làm, cô ta đã hóa điên và giết chết nó. Rồi dì tôi cũng đâm đầu vào rượu chè cho đến chết, chú tôi thì chấm dứt cuộc đời bằng súng, cha mẹ tôi thì chia tay nhau. Bởi vì tôi là đứa nhút nhát. Phí cả đời cố gắng ra vẻ cứng rắn, đến cuối cùng tôi chỉ là một thằng khốn nạn. Mọi người tôi yêu thương đều phải trả giá.”
“Tối hôm đó cậu không thấy gì à?” Phil thúc ép.
“Thậm chí tôi còn chẳng ở gần đấy nữa cơ. Tôi gặp gỡ mấy người bạn và chúng tôi lẻn đến một siêu thị mi ni. Tôi muốn tránh thật xa... để đề phòng.”
“Đó là lý do anh đang viết sách đúng không?” Adeline khẽ hỏi. “Bởi vì cuối cùng đã đến lúc nói ra sự thật.”
Một cơ hàm của Charlie giật giật. “Có thể. Tôi vẫn chưa đi xa đến mức tự đối mặt với chính mình. Nhưng đúng vậy, tôi cho rằng có một lý do để tôi quyết định viết sách sau khi mẹ tôi được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, tôi không bao giờ muốn mẹ tôi phải xấu hổ khi bà vẫn còn sống. Nhưng nếu tôi giờ đây có thể nhận được khoản trả trước, để giúp đỡ được chút nào vào việc chăm sóc bà ấy. Rồi sau đó... sẽ hoàn thành cuốn sách. Tôi có thể nói ra sự thật. Chỉ là... phơi bày hết ra. Không ai khác bị tổn thương ngoài chính tôi, và Chúa mới biết được, nói ra sự thật sẽ khiến ta được thanh thản.
Về đêm tôi lại ngủ không yên.” Anh ta nhẹ nhàng nói tiếp. “Ý tôi là ba mươi năm chết tiệt đã trôi qua rồi, nhưng tôi vẫn không thể ngủ mà không gặp ác mộng, cảnh Shana đang đi nghênh ngang khắp nơi với cái tai đẫm máu của đứa em họ. Tôi là một thằng khốn. Tôi biết thế được chưa? Nhưng cô ta vẫn là con quỷ ở đây.”
“Hồi đó cô ta cặp kè với ai?” Phil hỏi. “Ngoài cậu ra?”
“Tất nhiên là Sam. Hắn cũng mê mệt cô ta. Không phải theo hướng tốt đâu. Kiểu như hắn thực sự nghĩ họ là một cặp. Bạn trai, bạn gái, những linh hồn đã lạc lối từ lâu. Ít nhất tôi chưa bao giờ điên đến thế.”
“Còn ai nữa không?”
“Một trong số các bạn bè của tôi, Steven, có một anh trai tên là Shep. Có tin đồn rằng Shana và Shep cặp kè nhau, hút ma túy. Shana không phải kiểu người thích nói chuyện. Cô ta là kiểu người thích đòi hỏi. Tôi muốn cái này. Tôi cần cái kia. Khi bạn là một thằng nhóc mười bốn tuổi và nhu cầu được bàn đến là tình dục, bạn không nghĩ nhiều về chuyện đó. Nhưng sau này nghĩ lại... cô ta thật đáng sợ. Không ai trong chúng tôi quan trọng. Luôn luôn chỉ về cô ta. Cho đến khi tôi nói không. Đến lúc đó, rõ ràng cô ta mất quyền làm chủ. Có lẽ trước nay chưa ai dám nói không với cô ta.”
“Có đúng là cậu đăng tải chi tiết cái chết của mẹ mình lên blog không?” D.D. hỏi.
“Dân chúng có quyền được biết” Giọng Charlie ngày càng sôi nổi. “Các người đang cố giấu giếm. Như thể toàn bộ kết cấu xã hội này. Và Shana Day đang có mối liên hệ nào đó với cỗ máy sát nhân mới này. Ba phụ nữ chết trong vòng bảy tuần. Các người thậm chí còn chưa có nghi phạm.”
“Tôi nghĩ chúng tôi được cho là đã bắt giữ Shana Day.” D.D. ngây thơ đáp.
“Câm đi!” Charlie cảnh báo. “Tôi nhận ra cô ta đã ngồi đằng sau song sắt và các người chẳng làm được gì với cô ta. Nhưng có thể nếu kẻ sát nhân hiểu ra rằng các người nắm được mối liên kết này, hắn sẽ sợ hãi hoặc cắt đứt hết tất cả mối liên hệ, hoặc hoạt động ngầm hoặc làm gì đó...”
“Chẳng có cách nào trong số đó giúp chúng tôi bắt hắn.”
“Nhưng có thể cứu được vài mạng sống!”
“Cứ đau khổ đi.” Phil ra lệnh. “Dành cho mình một vài ngày làm con trai của Janet Sgarzi. Trong khi anh làm việc của anh, chúng tôi sẽ làm việc của chúng tôi. Rồi chúng ta sẽ lại nói chuyện. Nhưng chuyện tiết lộ vụ án của chúng tôi trên báo...”
“Trên Internet.”
“Sao cũng được. Chẳng giúp gì được chúng tôi đâu. Đang có tiến triển rồi, chúng tôi đang đến gần nghi phạm rồi.”
“Tôi trích lời ông được không?” Chargle trở nên vui vẻ hơn.
“Không, vì anh đang tưởng nhớ đến mẹ mình cơ mà, nhớ không?”
Phil hộ tống Charlie quay lại với đám đông, đang ngày càng im lặng hơn khi anh ta vắng mặt.
Đứng một mình cùng Adeline, D.D. đút tay phải của mình vào túi áo cho ấm.
“Cô vẫn nghĩ rằng chị gái cô không giết Donnie Johnson à?” Cô hỏi Adeline.
Nữ bác sĩ lặng thinh.