← Quay lại trang sách

Chương 30

Tôi trở về chung cư của mình, mệt mỏi và kiệt sức. Điều tôi muốn nhất bây giờ là vung chân đá văng đôi giày, rót một cốc rượu lớn và nhìn chằm chằm vào bức tường trống rỗng, cho đến khi cơn lốc những tiết lộ mới mẻ, những nỗi sợ hãi xưa cũ liên quan đến chị gái cuối cùng cũng lặng đi trong tâm trí tôi.

Và tôi phát hiện cánh cửa ra vào không khóa, nó mở hé.

Người tôi như đóng băng trong hành lang, tay tôi đang vô thức nắm chặt túi xách.

Tôi không có bạn bè hay đồng nghiệp. Không hàng xóm nào có chìa khóa khẩn cấp vào căn hộ của tôi. Không, nói như cách Charlie Sgarzi dùng từ thì đám bạn chịch chưa bao giờ gặp gỡ tôi ở đây.

Sát Thủ Hoa Hồng.

Tôi bước lùi lại, rút di động ra, gọi xuống lễ tân. Ông Daniels đang trong ca trực.

“Ông có cho bất kỳ ai lên căn hộ của tôi không?” Tôi tra hỏi. “Có thể là nhân viên giao hàng, hay một người bạn thất lạc đã lâu.”

“Ôi không, không, không.” Ông ta trấn an tôi. “Sau vụ nhân viên công ty gas... đàn bà... đàn ông tôi đã rút kinh nghiệm sâu sắc rồi. Tất cả các đề nghị đều phải thông qua cô trước. Hôm nay đúng là một ngày bận rộn, với khách của các căn hộ khác đến, một người thuê nhà mới chuyển vào và một cặp mua nhà có triển vọng. Nhưng không ai tìm cô hết, bác sĩ Glen ạ. Nếu có ai tìm tôi đã liên hệ thẳng với cô rồi. Tôi hứa rồi mà.”

Tôi cảm ơn ông ta rồi tắt máy. Rất nhiều vị khách, hai người mua triển vọng đề nghị được đi tham quan. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đóng vai làm người đưa tin thích hợp cho Sát thủ Hoa Hồng. Lần thứ hai chỉ đích danh căn hộ của tôi hẳn sẽ gây nghi ngờ, trong khi đó, đề nghị vào xem qua một căn hộ bất kỳ, chẳng hạn trên căn hộ của tôi một tầng, sau đó đột ngột đi xuống tầng dưới cũng là một mánh khóe thông minh. Hoặc đi tham quan trọn một vòng... Cho tôi vài phút riêng tư được không, có thể là đi dạo xem một vòng tòa nhà này? Tôi chỉ muốn hiểu biết hơn về nơi này thôi. Và họ sẽ lặng lẽ chạy nước rút đến căn hộ của tôi.

Tôi nên gọi cho Thanh tra D.D. Warren. Đồng ý với yêu cầu cử cảnh sát bảo vệ của cô ấy.

Nhưng trái lại, tôi giơ tay đẩy cửa, để nó mở vào không gian tối om, câm lặng.

“Anh yêu ơi.” Tôi gọi to, giọng tôi vừa đủ líu lo. “Em về rồi.”

Tôi bật công tắc ngọn đèn chính, ánh sáng tỏa rộng khắp không gian sống. Cửa ra vào mở vào một phòng khách lát gạch men, bên trái là bếp, ngay phía trước là phòng ngủ chính, phòng khách gia đình ở bên phải. Chiếc sô pha da màu đen của tôi có vẻ vẫn như trước, không một cái gối kê nào nằm sai chỗ.

Tôi bước vào căn hộ, tay trái nắm quai túi, tay phải vẫn cầm chặt điện thoại di động.

Sát thủ Hoa Hồng tấn công những phụ nữ đang ngủ, hoặc một bà già bị ung thư hành hạ. Không có đối đầu trực tiếp mà chỉ là trò mánh khóe. Theo dõi và lên kế hoạch sau lưng nạn nhân. Sau đó sẽ trang bị thuốc mê chloroform trong lần phục kích cuối cùng.

Tôi không buồn ngủ. Tôi không già. Tôi sẽ bị nguyền rủa trước khi để kẻ sát nhân nào đó làm tôi sợ chết khiếp ngay trong nhà mình. Tôi sinh trưởng trong một gia đình của những kẻ săn mồi, và tôi biết điều đó.

Bật sáng thêm mấy ngọn đèn nữa. Tôi di chuyển về phía nhà bếp, lưng áp sát tường và mắt hướng ra nhìn khắp không gian mở. Dường như không có gì xê dịch. Đồ nội thất kiểu dáng thời trang, đồ trang trí hiện đại, mọi thứ vẫn mang lại sự thoải mái hảo hạng như trước kia.

Tôi nên đi lấy vũ khí. Có thể là một cây gậy đánh bóng chày hay một gậy đánh golf trong tủ hành lang, thế nhưng là một phụ nữ dành cả thanh xuân để tránh xa thể thao, tôi chẳng có lấy một cái gậy nào. Tôi có thể vớ lấy một con dao từ trong bếp. Tay lăm lăm một con dao chặt thịt rồi đi khắp nơi y như nhân vật nữ chính gan dạ trong phim kinh dị. Chỉ là tôi không tin tưởng mình biết dùng dao. Tôi sẽ quá dễ dàng tự cắt vào tay mà chẳng hề biết.

Giống như ba vết mèo cào tôi đang mang trên cổ tay, sau khi thấy rất dễ chịu khi cho một con mèo ngồi lên lòng để thử đổi gió. Tiếng gừ gừ êm dịu của nó. Cảm giác mềm mại của bộ lông. Tôi đã thực sự thưởng thức khoảnh khắc đó, thậm chí tôi còn nghĩ mình nên nuôi một chú mèo con.

Tất cả đều ổn cho đến khi tôi bước ra ngoài và D.D. nói rằng tôi đang chảy máu.

Một con mèo, vì Chúa. Suốt những năm tháng qua, tôi vẫn không thể tin tưởng sự dễ chịu của một chú mèo chết tiệt.

Thốt nhiên tôi thấy bực mình. Với quỹ gen của tôi, thứ đã nguyền rủa tôi bằng một tình trạng sẽ mãi mãi khiến tôi tách biệt với mọi thứ. Cho đến khi dành thời gian tiếp xúc với các bệnh nhân đang phải chịu đựng cái cảm giác mà tôi sẽ đánh đổi tất cả để cảm thấy. Bởi vì chẳng có Melvin nào trong cuộc đời tôi để giúp tôi được an toàn. Tức là tôi phải nói không với mọi thứ. Những sở thích, những cuộc đi dạo trên bờ biển. Tình yêu. Con cái. Lũ mèo con.

Tôi đã sống như một món đồ chơi được bọc bóng kính, mãi mãi nằm trên giá sách, không bao giờ được lấy xuống để được chơi và được vui thích, để tránh bị vỡ tan.

Tôi không muốn là một thứ đồ chơi. Tôi muốn được làm một con người. Một con người thật sự, còn sống. Với những vết xước, vết bầm tím, những vết sẹo do đánh nhau và một trái tim tan nát. Một người biết sống, biết cười, biết đau đớn và biết chữa lành những vết thương.

Nếu là ước nguyện thì tôi có thể ước lên tận mặt trăng. Có cái là bất di bất dịch. Một con người thông minh, có học vị cao sẽ học cách chấp nhận những gì mình không thể thay đổi.

Tôi nhìn quanh căn hộ tối om, và lần đầu tiên tôi chợt nghĩ tình trạng độc đáo của tôi có thể là vũ khí tự vệ tốt nhất. Kẻ phục kích có chủ đích làm nạn nhân choáng váng bằng cách tấn công bất ngờ, khiến nạn nhân đau đớn đến nỗi tê liệt. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn. Sát thủ Hoa Hồng có thể đánh thẳng vào đầu tôi, đấm vào bụng tôi, vặn một tay tôi. Nhưng không một đòn đánh nào mang lại lợi thế cho kẻ tấn công. Tôi vẫn tiếp tục tiến lên, không phải vì lương tâm của gia đình tôi nữa, mà vì sự báo thù, khi tôi truy đuổi kẻ sát nhân khắp nhà mình bằng đôi mắt đen, không chớp.

Tôi kiểm tra chạn bát đĩa. Tủ hành lang. Rèm che nhà tắm. Cuối cùng là phòng ngủ. Bật công tắc đèn. Chiếc giường ngủ rộng lớn của tôi hiện ra, ánh mắt tôi ngay lập tức hướng đến tủ đầu giường...

Không thấy gì.

Không có chai sâm banh, không có hoa hồng, không có cặp còng tay đệm lông. Ngay cả hình dáng nhàu nát của thi thể ai đó đang nằm trên đệm cũng không có.

Tôi nhíu mày. Không còn nhiều chỗ để kiểm tra nữa. Tủ chứa đồ, phòng tắm có bồn rộng rãi...

Không thấy gì.

Sát thủ Hoa Hồng đã tới đây. Không nghi ngờ gì nữa. Nhằm thỏa mãn tính hiếu kỳ hoặc khơi dậy nỗi ám ảnh, tôi cũng chẳng biết nữa. Tuy nhiên Sát thủ Hoa Hồng đã bước vào căn hộ của tôi, có thể muốn vơ vét đồ lót của tôi, kiểm tra những món ăn tôi yêu thích, trước khi ra khỏi căn hộ mà vẫn để ngỏ cửa ra vào chỉ vì muốn gây ấn tượng.

Tôi làm một vòng nữa xem xét quanh nhà, những bước chân vững vàng hơn, ánh mắt tập trung hơn.

Sau khi kiểm tra hai vòng mà không phát hiện bất kỳ con quỷ nào lẩn khuầt dưới gầm gường, hay kẻ xâm nhập đeo mặt nạ nào trốn trong tủ, tôi mới bỏ túi xuống, ngồi thụp xuống mép giường, thở ra một hơi mà tôi thậm chí không nhận ra mình đang nén trong lồng ngực.

Sát thủ Hoa Hồng đã đến thăm tôi lần nữa. Đúng y như chị tôi đã đoán trước. Con quỷ này, bằng cách nào đó có kết nối với chị tôi và kẻ sát nhân ba mươi năm trước.

Tôi không biết phải nghĩ gì nữa. Nếu có khả năng cảm nhận đau, tôi hình dung mình sẽ bị nhức đầu. Nhưng thay vào đó, tôi mệt mỏi tận đáy tâm can, như thể tôi không thể suy nghĩ tiếp, hay bước thêm một bước nào nữa.

Rồi tôi chợt nghĩ rằng kẻ sát nhân có thể đã ngồi trên chiếc giường này. Thậm chí còn ngả lưng hoặc gối đầu lên gối của tôi, chỉ để xem hắn cảm thấy thế nào.

Tôi đứng dậy, lột ga giường và vơ lấy chăn. Tôi mang chăn ga đi ra hành lang tới chỗ đặt máy giặt và máy sấy xếp chồng. Tôi cho thật đẫm thuốc tẩy và thậm chí chất tẩy trắng còn nhiều hơn thế.

Tiếp theo là phòng tắm cỡ lớn, nơi tôi cuối cùng cũng đối diện chính mình trong gương. Trông tôi nhợt nhạt hơn chính tôi ngay sáng nay. Gương mặt hốc hác hơn, mắt thâm quầng. Trông tôi giống chị mình hơn. Cuộc sống ngục tù, sống trong sợ hãi, rõ ràng những thứ này tác động lên mọi người là như nhau.

Tôi chuyển sự chú ý sang cổ tay, ba vết cào tôi đã xử lý trong xe của Thanh tra Phil. Mấy vết cào có vẻ nông, làn da quanh các mép không quá tả tơi. Vết thương vẫn còn hơi rát, tôi sẽ cần phải theo dõi nhiệt độ để phòng nhiễm trùng. Giờ tôi cởi cúc chiếc áo len đan màu hồng tía, làm lộ ra chiếc áo thun trắng mỏng bên trong. Tôi cũng cởi nốt cả áo thun, để xem toàn bộ hai bờ vai nhợt nhạt, đôi cánh tay và bụng. Tôi xoay người sang bên này, sang bên kia.

Có một vết bầm. Tôi không hiểu do từ đâu, thậm chí không biết từ khi nào mà mặt sau cánh tay trái của tôi tím bầm. Thêm một vết trầy da nữa, ngay phía trên eo lưng. Do con mèo à? Tôi lại bất cẩn tự làm mình bị thương bằng vật sắc nhọn ngẫu hứng nữa sao?

Có nhiều chuyện tôi sẽ chẳng bao giờ biết. Tôi chỉ lo đi khắc phục hậu quả, truy tìm nguồn cơn vết thương chẳng cần thiết nữa.

Tôi cởi quần ra, để mặc nó rớt thành đống dưới sàn. Tôi phát hiện một vết bầm khác, lần này ở mặt trong đùi bên phải. Rõ ràng một người có sức khỏe thể chất không tốt không thể đua với hai cảnh sát.

Những ngón tay chậm rãi lùa qua mái tóc, kiểm tra da đầu. Tôi ấn vào từng khớp xương xem có bị sưng không, vì có thể tôi đã vui chân bước xuống lề đường hoặc xoay cổ chân khi bước vào xe. Cuối cùng, tôi kiểm tra mắt bằng kính lúp, rồi đo nhiệt độ. Vài công đoạn kiểm tra cuối cùng đều ổn. Ngoài thực tế rằng một kẻ sát nhân hàng loạt đang rình mò tôi, thì tôi ổn cả.

Tôi khoác vào người chiếc áo choàng lụa dài, khó nhọc bước vào nhà bếp. Khi đi ra tôi cầm theo một cốc rượu to. Tôi nhìn cánh cửa ra vào và nhận ra mình không thể ngủ nổi nếu cứ thế này. Nếu Sát thủ Hoa Hồng đã từng bẻ khóa một lần, hắn ta hay ả ta có thể tiếp tục làm thế. Hoặc chẳng cần phải khó khăn thế, có thể hắn đã làm một chìa sơ cua. Tại sao không nhỉ? Kẻ sát nhân dường như biết rõ mọi điều về tôi.

Vì quá mệt mỏi chả muốn gọi thợ khóa, nên tôi chọn giải pháp chèn cái ghế bên dưới nắm đấm cửa. Thế rồi cảm thấy chưa yên tâm, tôi rải khắp sàn mấy món quà trang trí Giáng sinh bằng thủy tinh tròn tròn, như thằng nhóc trong phim Ở nhà một mình đã làm. Thằng bé đã làm được, lẽ nào tôi không làm được?

Thấy tự tin, tôi cầm cốc rượu rút vào phòng tắm chính, nơi tôi đắm mình dưới vòi sen nhiệt độ ôn hòa, những con số đỏ rực trên màn hình số của bộ ổn nhiệt khiến tôi thấy an tâm mình sẽ không bị bỏng.

Rốt cuộc, tôi đã đối đầu với câu hỏi lớn nhất trong ngày, nguyên nhân thực sự đằng sau cơn thịnh nộ và cảm giác bồn chồn của tôi.

Cơn cuồng phong Shana.

Người chị gái của tôi. Kẻ tuyên bố rằng chị ấy là người bế tôi ra khỏi phòng chứa đồ, từ nhiều năm về trước, và ôm tôi thật chặt.

Bởi vì nếu em không có gia đình, em chẳng có gì hết.

Tôi muốn chị ấy yêu thương tôi. Điều đó thật khủng khiếp. Phi logic. Yếu ớt. Thứ tình cảm ẻo lả của một người phụ nữ hiểu biết hơn.

Thế nhưng tôi đã muốn thế.

Khi chị ấy kể về giây phút cuối cùng chúng tôi còn bên nhau trong ngôi nhà của cha mẹ... Trong giây lát, tôi gần như có thể nhớ lại chuyện đó. Tiếng mọi người quát tháo, đập cửa ầm ầm. Tiếng cha tôi trong phòng tắm và câu trả lời nghèn nghẹn của mẹ tôi.

Rồi đến Shana. Chị gái đã đến tìm tôi. Chị đã bế tôi lên, ôm vào lòng. Chị bảo tôi rằng chị yêu thương tôi và sẽ luôn luôn bảo vệ tôi an toàn.

Tôi cũng yêu chị ấy.

Nước dường như dày đặc hơn trên hai má tôi. Có phải tôi đang khóc? Liệu có quan trọng không? Đứa trẻ bốn tuổi tồn tại bốn mươi năm trước không phải là người phụ nữ bị biệt giam bây giờ. Shana khi trưởng thành đã lợi dụng mọi người. Đã hủy diệt cuộc sống của ông bà Davies, chưa kể gia đình Johnson và Sgarzi. Thế còn những đứa trẻ khác từng ở trong gia đình Davies? Bà Davies đã đúng. Có khả năng Trevor bé nhỏ được đưa đến một nơi còn khủng khiếp hơn, nơi ấy thằng bé bị đánh đập hoặc bị chiếm đoạt hoặc hư hỏng theo kiểu khác trong kiếp sống con nuôi vô vọng tàn nhẫn, trong khi AnaRose xinh đẹp bị bắt phải ra đường kiếm tiền phục vụ thói quen tuyệt vọng của bà mẹ.

Và Shana thậm chí còn chẳng nhắc đến tên của họ. Toàn bộ các gia đình bị xóa sổ vì hành động của chị ấy. Như thể đối với chị ấy, họ không tồn tại. Bởi vì họ không tồn tại. Chị ấy đã cần một gia đình. Chị ấy đã muốn một gia đình. Rồi chị ấy chấm dứt tất cả.

Tôi trấn tĩnh lại, khóa vòi sen.

Sáng nay chị tôi đã liên hệ với tôi, bởi vì đó là việc chị ấy làm tốt nhất. Tôi xuất hiện để chia tay với chị ấy, như cách chị ấy gọi, thế nhưng bất ngờ chị ấy kể tôi nghe câu chuyện chị ấy chưa từng kể với tôi suốt hai mươi năm. Đứng đó lắng nghe chị ấy nói, tôi đã bị chị ấy bỏ bùa mê. Giống hệt như tay lính gác đầu tiên, Frankie, hay có thể là người thứ hai, Richie.

Chị ấy rất lôi cuốn. Tự bản thân chị ấy không có khả năng cảm nhận cảm xúc, chị ấy không hề mù quáng với những chuyện liên quan đến bản chất con người. Chị ấy có thể quan sát, phân tích, tổng hợp. Kẻ săn mồi hoàn hảo.

Còn Donnie Johnson, ba mươi năm trước, chậm chạp lê bước đến bụi cây tử đinh hương để chuyển tin nhắn của anh họ thằng bé? Tối hôm ấy thằng bé có sợ không? Có căng thẳng vì phản ứng của Shana không? Hay ở tuổi mười hai, thằng bé còn quá non nớt không hoàn toàn nhận thức được mối nguy hiểm khi làm tan nát trái tim một cô bé vị thành niên?

Mãi đến khi gương mặt chị ấy biến đổi sang giận dữ. Và chị ấy quay sang thằng bé, vung dao lên. Cơn bốc đồng. Hoang dã. Chị ấy tức giận nên hành động mất kiểm soát.

Chị tôi đã thêu dệt nên một câu chuyện khiến tôi ở lại. Người đã dùng ba tấc lưỡi để dụ dỗ ít nhất hai, nếu không muốn nói là ba người đàn ông vào chỗ chết.

Tôi nhíu mày, tìm khăn tắm lau khô người.

Những lời nói cũng là vũ khí của chị tôi. Và cũng nguy hiểm chẳng kém. Nhưng nếu bạn hiểu những khuôn mẫu, các nhà tâm lý học yêu những khuôn mẫu, phương thức gây án của chị tôi trước tiên là nói chuyện. Thu hút sự chú ý. Quyến rũ. Ép buộc người khác làm theo ý mình.

Nếu chị ấy có thể làm thế với các lính gác lão luyện, vậy thì tại sao chị ấy không biến thằng nhóc mười hai tuổi thành đối tượng thử nghiệm đầu tiên? Bịa ra câu chuyện nào đó cho nó nghe khiến nó tìm Charlie cho chị ấy ngay lập tức. Rằng chị ấy bị bệnh, chị ấy cần Charlie, rằng chị ấy không hề điên một chút nào, mà chỉ cần trao lại cho anh ta một thứ.

Chị ấy sẽ làm thế. Tôi biết. Hẳn trước tiên chị ấy sẽ nói chuyện với Donnie. Vì chị ấy sẽ chẳng buồn phí thời gian đi tức tối với một thằng nhóc đưa tin mười hai tuổi. Không, Charlie đã rũ bỏ chị ấy, và tâm trí sắc bén của chị ấy hẳn sẽ hướng thẳng về anh ta, tập trung vào mục tiêu.

Chị tôi không giết Donnie Johnson.

Kẻ nào đó đã làm. Nhưng phải chăng chị ấy đã chứng kiến? Có thể khi chị ấy đến nơi mọi chuyện đã xong xuôi? Một kẻ nào đó... Một cô gái, tôi nghĩ đến hình ảnh một cô gái đang cúi xuống người thằng bé với lưỡi dao trong tay, giống như mẹ tôi với cha tôi nhiều năm về trước?

Triệu chứng loạn thần tức thì.

Chị tôi chưa hề có cơ hội.

Nhưng còn cái tai trong túi áo chị ấy?

Có thể chị ấy đã nhặt nó lên. Có thể chính chị ấy đã cắt lấy. Vào lúc đó, chị ấy trong trạng thái không người lái, triệu chứng loạn thần đó không chỉ kích hoạt những khao khát thẳm sâu nhất, đen tối nhất của chị ấy mà còn cả những hồi ức thẳm sâu nhất, đen tối nhất. Phải chăng cha tôi đã từng cắt tai của cô gái tội nghiệp nào đó? Tôi chắc chắn nếu được xem qua hồ sơ, tôi sẽ tìm thấy ít nhất một trường hợp.

Một kẻ khác đã giết Donnie. Có thể thậm chí hắn có vẻ bị sốc khi Shana xuất hiện. Ngoại trừ việc chị tôi không phản ứng chút phẫn nộ nào. Mà thay vào đó, chị sẽ bước lên phía trước, vì đã bị kích thích từ trước đó bởi mùi máu...

Kẻ đó đã tìm được một đối tác khờ hoàn hảo. Một kẻ thì gây án, kẻ kia thì lĩnh án. Còn chị tôi không thể phản kháng lại, vì chị ấy không còn nhớ gì về tối hôm đó. Đó là chưa kể, vụ giết người trông giống hệt một thứ mà chị biết tận trong thâm tâm rằng, mình sẽ làm như thế.

Chị ấy là con gái một kẻ sát nhân hàng loạt, bị buộc tội giết người, và vẫn tiếp tục trở thành kẻ sát nhân hàng loạt. Số phận, tôi nghĩ Shana sẽ nói vậy. Chị ấy đơn giản là quá mệt mỏi không buồn phản đối nữa.

Vậy thì chị ấy muốn gì ở tôi?

Và tôi có thể thực sự mang lại điều gì cho chị ấy?

Tôi bước vào tủ chứa đồ, tìm kiếm bộ pyjama. Cho đến sau khi mở rồi đóng lại ngăn kéo trên cùng của cái tủ tôi mới nhận ra nó. Nó rít lên với tôi. Cái tủ này không ổn. Cái gì đó bị vênh. Cái gì đó...

Cái tủ bằng gỗ hồ đào di chuyển được. Nó không ở đúng chỗ cũ, lẽ ra phải nằm an toàn phía trên chỗ ẩn giấu bí mật của tôi. Nhưng nó lại nhô về phía trước ít nhất năm centimet. Như thể ai đó đã dịch chuyển nó nhưng quên không đẩy nó về chỗ cũ.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Có thể là do tối qua tôi lấy ra mấy cái lọ thủy tinh, trong nỗ lực điên cuồng muốn hủy tang chứng. Ngoại trừ việc tôi luôn đẩy tủ về đúng chỗ của nó, một thói quen hoang tưởng đã nhiễm phải từ bao nhiêu năm cố gắng che giấu mặt tôi của bản thân.

Hắn đã ở đây. Trong tủ của tôi. Hắn...

Khi ấy tôi đã biết.

Tôi tự đẩy tủ quần áo ra ngoài, phơi bày những tấm ván sàn đầy khao khát. Tôi quỳ gối và chống hai bàn tay, tôi cậy tấm ván sàn thứ nhất lên, rồi tấm thứ hai.

Nơi cất giấu của tôi mới đây để trống giờ không còn trống rỗng nữa. Thay vào đó là một cái hộp giày. Một cái hộp giày bình thường đến hoàn hảo, giống hệt cái hộp tôi từng có. Hoặc là giống cái hộp tôi đã từng thấy trong những bức ảnh hiện trường tội ác của cha tôi.

Tôi biết, ngay cả khi tôi lôi nó ra ngoài, ngay cả khi tôi đặt nó xuống sàn.

Tôi đã biết mình sẽ tìm thấy gì bên trong. Những nỗi kinh hoàng thực sự có thể lẩn khuất trong những cái hộp bình thường nhất, được giấu kĩ dưới gầm tủ.

Sát thủ Hoa Hồng đã vào trong nhà tôi. Sát thủ Hoa Hồng đến đây mang theo quà. Sát thủ Hoa Hồng mang tặng tôi một thứ hắn ta hay ả ta biết là thứ tôi thèm muốn nhất, giấu ở một nơi mà không một ai, ngay cả chị tôi, biết rằng nó tồn tại.

Tôi nhấc nắp hộp, bỏ sang bên cạnh.

Trong sự mê hoặc đáng sợ, tôi nhìn chằm chằm ba lọ thủy tinh hoàn toàn mới đựng đầy những mảnh da người mới tinh, thay thế cho bộ sưu tập của tôi.

Tôi thét lên. Nhưng không có ai ở xung quanh để nghe thấy.