Chương 31
“Chúng ta thật ngu xuẩn.” D.D. nói.
“Chúng ta nghĩa là anh và em, hay chúng ta là đội điều tra của em?” Alex hỏi.
“Tất cả luôn.”
“Được rồi, chúng ta ngu về chuyện gì?” Họ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách. D.D. đã về nhà kịp giờ đưa Jack đi ngủ, một nghi lễ cô cần sau tất cả những căng thẳng trong ngày. Giờ thì chân cô đang gác lên lòng Alex, một túi đá to chườm lên vai trái.
“Trước hết chúng ta không có kẻ sát nhân. Em vẫn hy vọng đến giờ chúng ta sẽ có.”
“Em không thể gọi hồn những thứ này lên được.”
“À em đã chuẩn bị dùng lý lẽ suy luận đây. Không cần gọi hồn đâu.”
“Muốn bắt kịp anh à?”
“Được rồi.” D.D. chỉnh lại túi đá trên vai trong khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. “Câu hỏi đầu tiên chúng ta có: Shana có thể liên lạc với một người bạn/đồng minh/kẻ sát nhân bên ngoài không, và nếu có thì bằng cách nào?”
“Điều tra cho biết vậy à?”
“Có lẽ là không. Bằng chứng lớn nhất đưa ra giả định cô ta có đồng minh bên ngoài là thực tế cô ta dường như biết nhiều thứ không nên biết. Tuy nhiên, Adeline tin rằng Shana đơn giản là người giỏi quan sát hơn phần lớn những người khác, về cơ bản, Shana không sở hữu tri thức đặc biệt nào, cô ta gần như sử dụng thành thạo các kỹ năng xã hội để thao túng người khác. Hóa ra cô ta có thể đã dụ ba sĩ quan quản chế vào chỗ chết. Ít nhất họ cũng không phải là những sĩ quan tốt.”
“Được rồi. Nhưng nếu cô ta không liên hệ với Sát thủ Hoa Hồng, vậy thì quan hệ của cô ta với kẻ sát nhân là gì?”
“Câu này còn khó trả lời hơn. Càng ngày bọn em càng nghĩ vụ này có liên quan gì đó đến vụ giết Donnie Johnson ba mươi năm trước. Adeline không còn tin chị mình giết thằng bé nữa. Em chưa sẵn sàng đi xa đến thế, nhưng nhất định buổi tôi hôm ấy có nhiều chuyện hơn những gì lộ ra tại phiên tòa. Charlie Sgarzi đã được phong danh hiệu kẻ thất bại vĩ đại nhất trong ngày, bằng cách cho thấy rằng mình là người nhiều khả năng nhất đưa thằng em họ đến chỗ chết.”
“Nghiêm túc đấy à?”
“Phải. Rõ ràng, Donnie mười hai tuổi đóng vai trò là người đưa tin giữa Charlie và Shana. Nghĩa là khi Charlie quyết định bạn gái anh ta quá hư hỏng, hoặc có thể là quá đáng sợ đối với mình, em không chắc là cái nào, cậu ta liền sai đứa em họ đi truyền tin.”
“Hay đấy.”
“Charlie thừa nhận mình là thằng khôn, nhưng Shana vẫn là một con quỷ. Giờ thì nghe này. Nói chuyện với bà mẹ nuôi, bọn em biết rằng Shana có dính líu đến hai anh chàng khác. Một là tay buôn bán ma túy tầm hai mươi mấy tuổi tên là Shep, người kia là cậu nhóc mười bảy tuổi sống cùng nhà tên là Samuel. Bà Davies rõ ràng đã bắt gặp Shana và Sam ở bên nhau ít nhất hai lần, và theo lời Charlie, sự quan tâm của Sam dành cho Shana rất mãnh liệt. Cô ta có thể đã yêu rồi rũ bỏ cả hai, nhưng cậu ta cho rằng cô ta là mối tình thực sự.”
“Chà, một cậu bé vị thành niên thất tình. Nhưng nghe thì vẫn thấy Shana là người duy nhất có động cơ giết Donnie. Giết người đưa tin và chỉ thế thôi.”
D.D. nhún vai, ngay lập tức cô ước mình không làm thế. Melvin lúc này đang khá bực bội. Cô đã cố gắng nói chuyện với nó, nhưng rõ ràng Kẻ Lưu Đày bên trong cô đang có tâm trạng không tốt. Có thể là vì hôm nay cô có một Bản Thể tồi và nó đã bị thúc ép quá dữ dội.
Trời, D.D. lúc nào cũng như đồ ngốc vậy.
“Adeline nghĩ rằng Shana không giết Donnie...” Cô nói tiếp. “... Nhưng có thể đã chứng kiến chuyện xảy ra, điều này châm ngòi một triệu chứng loạn thần, xóa sạch ký ức của cô ta về buổi tối hôm đó và đẩy cô ta vào thế phải nhận trách nhiệm.”
“Nhưng Donnie không có kẻ thù, đúng không? Thằng bé ngoan mà.”
“Theo mô tả thì thế. Điều duy nhất em có thể nghĩ đến và nó phù hợp với giả thuyết giết-người-đưa-tin của anh, đó là tên Sam này thậm chí còn là thằng đần độn hơn Charlie tưởng tượng, chẳng hề nhận ra Shana đang ngủ lang chạ khắp nơi. Tiếp theo cậu ta đi lối tắt qua các bụi cây tử đinh hương, và nghe trộm Donnie đang truyền tin nhắn chia tay cho Charlie. Nhưng ngay từ đầu, điều Sam thực sự nghe được đó là Shana có một tên bạn trai khác. Và điều đó khiến cậu ta hóa điên.”
“Có ai trông thấy cậu ta tối hôm đó không?” Alex hỏi một cách hợp lý. “Các nhân chứng đã nhận ra Sam quay về nhà, người đầy máu, hoặc có thể bà mẹ nuôi đã tìm thấy bộ quần áo đẫm máu?”
“Không hề. Trong khi tất cả những mô tả ấy lại đúng với Shana. Thế nên mới nói em thích Shana là kẻ giết Donnie Johnson hơn. Tuy nhiên...”
“Tuyệt. Anh thích kiểu nói tuy nhiên mang tính điều tra...”
“Em nghĩ có chuyện gì đó chúng ta vẫn chưa biết về ba mươi năm trước. Do đó, đấy là vần đề của em, vì em không thể biết được điều em không biết đúng không? Nhưng anh đã nêu ra một câu hỏi quan trọng tối hôm kia.”
“Cảm ơn em.”
“Tại sao lại là bây giờ? Sự kiện châm ngòi là gì? Shana đã bị giam ba mươi năm. Harry Day đã chết bốn mươi năm rồi. Tại sao bây giờ mọi chuyện lại điên rồ lên?”
“Và câu trả lời là gì?”
“Em nghĩ đó là Charlie Sgarzi. Cậu ta đã quyết định viết cuốn sách ngu ngốc về vụ giết em họ mình, rõ ràng nhằm gột rửa lương tâm, hậu quả là cậu ta đang khơi lại chuyện cũ. Và điều đó khiến ai đó sục sôi.”
“Ai đó chưa từng gặp gỡ em nhưng quyết tâm đẩy em ngã cầu thang à?”
“Em không thể biết điều em không biết.” D.D. quả quyết với chồng.
“Chứng cứ thoái thác thú vị đấy. Vẫn chưa nhớ ra được gì à?”
“Chưa.” Cô lấy tay vò trán. “Chỉ nhớ mỗi bài ru con yêu thích của Jack, Ầu ơ, con yêu, trên ngọn cây...” Cô bắt đầu ngâm nga, không thể kiềm chế được. “Lúc nào em cũng nghe thấy bài này, nó trở đi trở lại trong tâm trí em. Như thể một bài hát trên đài mắc kẹt trong đầu anh vậy. Ngoại trừ em không nghĩ nó phát ra từ radio. Em đang ngâm nga nó tại hiện trường, và rồi... một tiếng động. Em nghe thấy cái gì đó. Rồi chắc em đã làm... cái gì đó? Có lẽ bằng cách nào đó đối mặt với kẻ sát nhân. Nhưng súng của em đã được rút ra rồi, đúng không? Em không thể rút súng ra khi bắt đầu ngã được. Phải rút súng ra trước. Nghĩa là đêm hôm ấy em đã thấy cái gì đó, dính dáng vào một cuộc cãi lộn nào đó. Tuy nhiên, thay vì chạy trốn, kẻ sát nhân đã quyết định xô ngã em.”
Alex mỉm cười thông cảm với cô, mát xa chân cho cô. “Melvin thế nào?”
“À, bọn em đang ngày càng quen nhau hơn. Ít nhất công tác điều tra đang giúp em quên đi. Em biết bọn họ vẫn chưa cho phép em làm nhiệm vụ đâu, nhưng Alex, em xin thề, nếu em mà không có vụ này làm tâm trí bận rộn thì...”
Cô đang nghĩ đến quan điểm anh đưa ra trước đó, dấu hiệu oán trách nhẹ nhàng rằng mặc dù bị đẩy ngã xuống cầu thang có thể không phải lỗi của cô, nhưng chính những hành động của cô sau đó mới đưa kẻ sát nhân đến gần hơn với cuộc sống của họ.
Alex lúc này mỉm cười với cô, đôi mắt xanh nhíu lại thấu hiểu. “Em là chính em, em làm những gì em phải làm. Và em cứng rắn hơn em nghĩ đấy.”
“Chẳng phải câu này trong tác phẩm Winnie-the-Pooh sao?” Cô hỏi chồng.
“Này, anh vô tình lại thích con gấu xinh xắn mũm mĩm như cục bông ấy. Thế em nghĩ Jack và anh làm gì trong những buổi chiều thảnh thơi hả?”
Cô tròn mắt nhìn. Anh lại cười, và trong chốc lát, cuộc sống thật tuyệt.
“Được rồi, quay lại vụ án.” Alex nói. “Kẻ sát nhân là nam hay nữ, em đã quyết định chưa?”
Cô xị mặt. “Chuyện nan giải đây. Em dám cá rằng vẫn là nam giới. Gạt Shana Day sang một bên, không nhiều kẻ sát nhân nữ tham gia vào mức độ cắt xẻ xác chết thế này đâu. Tất nhiên, Shana Day có dính líu, cho nên khó nói lắm.”
“Việc sử dụng chloroform khiến anh thiên về chất nữ tính.” Alex nói. “Đó là chưa kể phụ nữ ít gây nghi ngờ hơn nam giới, đặc biệt là khi đi bộ trong khu vực lúc đêm muộn hay đến thăm một bà già đang bị ung thư hành hạ. Đó có thể là một trong nhiều lý do giải thích tại sao hung thủ của em đang hành động mà không ai biết.”
“Đúng. Nhưng động cơ là gì? Em thích ai đó như người anh trai nuôi tên Sam, người từng có lần dan díu với Shana, một dạng gắn bó nào đó. Shana thì không có, và rõ ràng không bao giờ có bất kỳ bạn gái nào. Mối ràng buộc với phụ nữ duy nhất cô ta có là em gái.”
Alex nhìn cô chằm chằm. “Ý em là người cùng chia sẻ quỹ gen giết người ấy à, còn chưa kể lai lịch theo học trường y chắc phải liên quan đến dao mổ?”
“Đúng. Người đó nữa.”
“Em đã xem xét cô ta chưa?”
“Xin anh đi, cô ấy gần như là một thành viên trong đội phá án rồi. Theo đúng chiến thuật, chúng ta giữ bạn bè ở gần và giữ kẻ thù thậm chí còn gần hơn.”
“Cô ta có chứng cứ ngoại phạm trong những buổi tối có nghi vấn không?”
“Không. Phil hỏi rồi. Xem chừng bác sĩ Glen ở một mình hầu hết các buổi tối.”
“Tức là...”
D.D. nhún vai và lại nhăn nhó. “Có thể là Adeline có dính líu. Nếu giả sử khác đi em đúng là ngây thơ. Nhưng... em thích nghĩ rằng Adeline cũng đang cố gắng tìm hiểu mọi chuyện. Em nghĩ người chị gái cũng là một bí hiểm với chính cô ấy, chẳng khác gì với chúng ta đâu, ngoại trừ trong trường hợp của cô ấy, thì tổn thương nhiều hơn. Shana là thành viên gia đình duy nhất còn sống của cô ấy, trong khi Adeline ăn nói rất chuyên nghiệp, anh có thể thấy được cô ấy dễ bị tổn thương khi chuyện liên quan đến bà chị Shana. Cô ấy thực sự muốn một dạng quan hệ nào đó, ngay cả khi vai trò bác sĩ trong cô ấy hiểu rằng chuyện này không bao giờ xảy ra, Shana không có khả năng mang lại cho cô ấy điều đó. Thêm nữa..D.D. nói thêm rất nhanh: “... Nếu anh tin tất cả chuyện này có liên quan tới vụ giết Donnie Johnson ba mươi năm trước... thì Adeline lúc ấy không ở gần đó. Cô ấy thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với chị gái mình.”
“Còn tính chất sống động của các vụ giết người thì sao?” Alex hỏi. “Nếu tất cả chuyện này là nhằm che đậy tội ác ba mươi năm trước, vậy tại sao phải cắt xẻo xác chết?”
D.D. nói ngay không cần nghĩ. Câu trả lời đến với cô ngay lập tức từ trong tâm trí. “Bởi vì đó là những án mạng được dàn dựng.”
“Cái gì cơ?”
“Được dàn dựng. Mọi thứ về các hiện trường tội ác, về bông hồng, chai sâm banh, cặp còng tay, trò lột da... Kẻ sát nhân đang cho chúng ta thấy những gì chúng ta muốn thấy. Thế nên chúng ta sẽ không để ý đến các chi tiết còn lại. Chẳng hạn, các nạn nhân đang ngủ say, cái chết của họ đến quá nhanh. Đây không phải là những tội ác vì cảm xúc hay vì khát máu. Mà là được tính toán từ trước. Được dàn dựng. Nói thẳng ra, em đang bắt đầu tự hỏi phải chăng hai vụ giết người đầu tiên không chỉ đơn giản là mưu mẹo nhằm che đậy cái chết của Janet Sgarzi. Để khiến chúng ta nghĩ rằng bà ta có vẻ là nạn nhân ngẫu nhiên của một kẻ giết người hàng loạt, thay vì là con mồi chính.”
“Ngoại trừ bà ta đang sắp chết vì ung thư.”
“Có thể là chưa đủ nhanh. Bây giờ Charlie mới đang đặt các câu hỏi, không phải sau này.”
“Anh có thể cho em biết ai là kẻ thắng cuộc từ tất cả chuyện này.” Alex nói kèm tiếng thở dài. Anh nhấc chân cô khỏi lòng mình, rồi đứng dậy.
“Là ai?”
“Harry Day. Nhờ có trang blog của Sgarzi so sánh Sát thủ Hoa Hồng với Harry Day, các hãng thông tấn đang say sưa làm sống lại các chi tiết từ trò săn người của Harry. Nói thẳng ra, hắn từ một kẻ sát nhân hàng loạt gần như bị lãng quên trở thành nhân vật trên trang nhất. Không tồi đối với một kẻ đã chết được bốn mươi năm.”
D.D. nhìn anh. “Em đã bảo anh chúng ta thật ngu xuẩn mà!”
Cô nhoài người xuống khỏi sô pha, bực bội với cái vai, càng tức tối thêm với Melvin. Nhưng nó sẽ phải chấp nhận điều này vì cô đang cần cái máy tính bảng, ngay bây giờ.
Alex vào bếp lấy một cốc nước. Đến lúc quay ra, anh đã thấy cô đang tra cứu các trang web bày bán đồ lưu niệm của những kẻ sát nhân trên Internet. Bốn trang web đã được mở ra. Cô xem trang đầu tiên và bắt đầu cuộn trang lên.
Alex đến đứng sau lưng cô, khi cô vẫn đang ngồi cắm rễ giữa phòng khách gia đình.
“Cái gì thế?” Anh hỏi vừa tò mò xen lẫn ghê sợ, khi trang web hiện lên những hình ảnh sọ người, những con dao găm vấy máu và dải băng vàng bảo vệ hiện trường tội ác.
“Một trang web chuyên bày bán đồ lưu niệm của bọn sát nhân. Những kẻ sát nhân bị tống giam viết thư, vẽ tranh, và những kẻ khác gửi chúng cho các nhà sưu tập trực tuyến để chào hàng. Rõ ràng khi Kẻ Săn Mồi Trong Đêm qua đời năm ngoái, các giá mua đã tăng gấp ba lần chỉ trong một tháng.”
“Em đang mua hay bán đấy?”
“Em ngắm thôi. Xem này. Lá thư thú tội viết tay của Gary Ridgeway, biệt danh Sát Thủ Sông Green. Người bán cam đoan 100% là đồ thật. Hay đây nữa này, một lá thư của Jodi Arias. Với các chi tiết đậm màu dục tính. Quỷ thần ơi, một người ở Nhật đang rao bán cái thứ này với giá sáu ngàn đô la, được năm sao luôn.”
Alex nhăn nhó. “Đùa đấy à?”
“Thấy chưa, Internet chẳng khác gì một trung tâm mua sắm khổng lồ. Xét đến chuyện mấy cái mớ này bị cấm bán trên eBay, chúng sẽ buộc phải tìm nơi tiêu thụ khác.”
“Một lá thư thú tội có chữ ký, bản gốc, những Tấm thiệp Giáng sinh.” Giờ thì Alex đang đọc qua vai cô. “Một tá bưu thiếp được thiết kế riêng của những kẻ sát nhân bạn yêu thích. Vì có phải chẳng ai nói Giáng Sinh Vui vẻ hay hơn Charles Manson? Sao lại có người đi mua cái đống này nhỉ?”
“Ừm...” D.D. vẫn đang đọc lướt qua. “Căn cứ theo những gì em đang đọc, có rất nhiều “người bán” bịa đặt mình có quan hệ với những kẻ sát nhân bị nghi vấn. Em cho rằng anh nên lập tài khoản rồi hỏi mua các tấm thiệp Giáng sinh này đi.”
“Nhưng bọn sát nhân bị tuyên án không thể hưởng lợi từ tội ác của chúng như thế, tức là chúng chẳng nhận được gì cả.”
“Không phải tiền mà là thời gian, sự chú ý, trò tiêu khiển. Theo Adeline, buồn chán là một vấn đề nghiêm trọng khi bạn phải mất cả đời ngồi sau song sắt. Có thể đối với bọn sát nhân, đó là cách để chúng giải sầu. Ai đó đều đặn viết thư cho chúng cùng lời nhắn về một mục đích nhỏ trong tuần, vẽ bức chân dung này, thiết kế tấm thiệp kia. Em không biết nữa. Với em mấy thứ này khiến em rợn tóc gáy. Chờ chút, đây rồi: Harry Day.”
Cô nhấp chuột vào một cái tên, một trang mới mở ra.
“Có hai món.” Cô tuyên bố. “Một là tấm ván sàn được cho là từ ngôi nhà kinh hoàng của hắn. Một là tờ hóa đơn viết tay hắn đưa cho hàng xóm, tính tiền mấy cái giá sách đặt làm theo yêu cầu. Hắn là thợ mộc mà, nhớ không? Để xem nào.” D.D. gõ vào màn hình. “Giá cho tờ hóa đơn tăng từ mười đến hai mươi nhăm đô la. Tuy nhiên, kẻ chiến thắng thật sự là tấm ván sàn kia có giá từ một trăm đến hai nghìn đô la mới bốn tiếng trước. Giờ thì có một người bán hạnh phúc đây.”
“Một tấm ván sàn từ nhà của Harry Day? Nghĩa là miếng gỗ bốn mươi năm tuổi?” Alex nói, giọng có vẻ hoài nghi. “Làm sao người bán chứng thực được thứ ấy? Sao chứ, ông ta có thể lấy bất kỳ tấm ván sàn cũ nào cũng được mà.”
“Như trang web nêu rõ, người mua phải dè chừng. Nhưng trong trường hợp này, người bán cho rằng món đồ này được lấy từ một trang liệt kê bằng chứng của cảnh sát tương ứng, có kèm mô tả chi tiết.”
“Ý em là vài món trong số này là của cớm? Các đơn vị cảnh sát à?”
“Có vẻ thế. Điều này có thể giải thích cho tờ báo cáo giải phẫu em thấy được bán trên trang chủ.”
“Lạy Chúa tôi.” Alex có vẻ khó chịu.
“Đừng quên là em chỉ đang ngắm nghía thôi.” Nhưng cô không trách được anh. Ép buộc một kẻ sát nhân đã tuyên án phác thảo chân dung tự họa là một chuyện. Nhưng nhiều mục được liệt kê dường như là sự xâm phạm rõ ràng các quyền của nạn nhân, chưa kể việc vi phạm hệ thông công lý hình sự. Các bức ảnh hiện trường tội ác, một báo cáo của nhân viên điều tra cái chết bất thường. Trên phương diện cảnh sát mà nói, đây gần như là sự báng bổ.
“Có thể do các nhân viên bất mãn tuồn ra ngoài.” Cô nói lên thành tiếng suy nghĩ của mình. “Em hy vọng là các nhân viên cũ, vì Chúa, vài thứ trong số này không hề đúng đắn chút nào.”
“Nhưng Harry Day đã tự sát đúng không? Không bắt bớ, xét xử hay tống giam gì hết. Tức là chẳng có gì nhiều để các nhân viên cũ tuồn ra ngoài, và cũng chẳng có kẻ sát nhân hàng loạt nào còn sống để kết bạn.”
“Vâng. Mà em chỉ tìm được hai món, trong khi với mấy kẻ sát nhân này có tới hàng tá món hàng.” Cô dừng lại, cân nhắc. “Nói cách khác, nếu anh vô tình may mắn sở hữu được bất kỳ cái gì liên quan đến Harry Day, tuần này là một tuần buôn bán rất hời. Giá trị bảng kê hàng hóa của anh sẽ tăng vọt lên hàng nghìn phần trăm, và căn cứ theo những đồng đô la thực sự đi kèm theo vài món trong số này...” Cô quan sát Alex. “Giả sử kẻ sát nhân của chúng ta có kho báu các món đồ của Harry Day, hắn ta hay cô ta có thể có động cơ tài chính để một lần nữa đưa Harry Day lên trang nhất. Làm thế có đơn giản không? Động cơ bề ngoài chúng ta đang tìm kiếm là món lợi tài chính. Tiền mặt, đơn giản như đan rổ.”
Alex nhíu mày. “Nhưng ai sẽ ở vào vị thế sở hữu được các vật lưu niệm cá nhân này từ kẻ sát nhân hàng loạt đã chết, đã biến mất bốn mươi năm qua?”
“Những người thừa kế còn sống của hắn. Mặc dù lúc đó Shana và Adeline chỉ là những đứa trẻ. Căn nhà có thể được đem bán đấu giá. Có thể tiền được để lại cho hai chị em hoặc để làm vốn sau này còn học đại học. Có thể ai đấy đã để chừa lại các món đồ cá nhân cho riêng mình. Có thể một nhân viên hoạt động xã hội hay thậm chí là công tố viên. Em đã từng thấy chuyện này trong nhiều vụ khác, khi một đứa trẻ nhỏ là người sống sót duy nhất.”
“Bà mẹ nuôi có nhắc gì đến chuyện này không?”
“Không, và em không hề thấy bà ấy giữ lại bất kỳ đồ đạc tùy thân nào của Shana. Sau khi chuyện đó xảy ra thì không. Adeline quả quyết rằng mình luôn tránh xa di sản của cha cô ấy. Cô ấy có nói đến một hồ sơ vụ án cha nuôi đã lập cho cô ấy, nhưng vật gia truyền của gia đình thì không có.”
“Vậy một lần nữa...?”
“Không phải Shana và Adeline. Không thể nào. Nhưng sẽ ra sao nếu...”
D.D. quay sang Alex. “Sẽ ra sao nếu Shana, cô con gái cả, từng sở hữu một vài trong số các đồ dùng của cha? Những đồ vật cô ta mang theo từ gia đình nhận nuôi này đến gia đình nhận nuôi khác. Rõ ràng cô ta là người tôn thờ hắn.”
“Vậy chúng đã đi đâu?”
“Cô ta đã gửi chúng đi? Cho một người bạn? Một bạn trai? Hay cho ai đó biết về chúng. Cô ta đã khoe khoang hoặc thổ lộ với một người khác trong khu phố. Là người mà sau khi cảnh sát bắt cô ta đi, đã đến lấy những thứ này từ trong phòng cô ta. Nhanh lên, cùng xem các trang web khác nào.”
D.D. mở tất cả bốn trang web tương tự, với rất nhiều những tiết lộ. Trang thứ hai thậm chí không liệt kê món đồ nào của Harry Day, nhưng ở trang thứ ba, họ đã gặp may. Hai lá thư, được gọi là các lá thư tình Harry viết cho vợ hắn. Cả hai món đều được tăng giá từ hai mươi lên hơn một nghìn đô la trong ngày.
“Nếu anh đang cố gắng tận dụng được gì đó cho hai cô con gái còn sống của cặp vợ chồng?” Cô lầm bầm với Alex.
“Thì đó sẽ là một thứ dễ dàng giấu đi.” Alex đồng tình.
Cô nhấp chuột vào người bán. Tuy nhiên, thay vì hiện ra một cái tên cô nhận được một danh sách các con số ngẫu nhiên kèm theo một tài khoản Gmail.
“Đang cố gắng che đậy dấu vết.” Alex nói. “Nếu anh đang săn tìm vài thứ cho những kẻ bị ám ảnh với bọn sát nhân hàng loạt, anh cũng sẽ làm thế.”
“Anh có thể truy dấu vết giúp em không?” D.D. khẩn khoản. “Em có thể đề nghị Phil qua nhờ các chuyên gia ở sở, nhưng anh biết như thế sẽ phải mất hai mươi tư tiếng, trong khi đó nếu em nhớ không nhầm, thì anh có một người bạn tại học viện...”
“Ai là người giỏi nhất về pháp y máy tính. Được rồi, để anh thử.”
Alex gọi một cuộc điện thoại. Vào giờ muộn thế này Dave Matesky chắc chắn có nhà. Alex đọc cho anh ta địa chỉ email. Matesky làm bất kỳ việc gì các chuyên gia kỹ thuật máy tính cần làm, và chỉ trong vòng vài phút, họ đã có một cái tên.
Samuel Hayes.
Người anh trai cũ của Shana ở ngôi nhà nhận nuôi.
“Hay rồi đây.” D.D. lấy điện thoại gọi cho Phil.