Chương 32
Tôi bắt đầu sửa soạn khi ánh nắng đầu tiên soi tỏ đường chân trời. Tôi không hề ngủ, nhưng vẻ mặt hốc hác, những vết thâm quầng dưới mắt sẽ có ích trong những tiếng đồng hồ sắp tới.
Đầu tiên là mái tóc được túm chặt về phía sau thành kiểu tóc xấu xí bậc nhất tôi có thể hình dung. Không kem nền, không phấn phủ, không mascara. Bác sĩ Glen sáng hôm nay sẽ không hề trau chuốt. Khoe với thế giới gương mặt mộc. Căn cứ tình trạng căng thẳng gần đây, tôi nghĩ sẽ chẳng có ai thắc mắc về diện mạo mới mẻ này. Nếu trông tôi như đang trên bờ vực suy sụp, thì tôi chỉ có vài chuyện cần phải vượt qua thôi mà, đúng không nhỉ?
Ba cái lọ thủy tinh. Được đặt trong một hộp giày. Và nó vừa khít với chỗ cất giấu bí mật, nơi hôm trước tôi vừa mới vứt bỏ đi bộ sưu tập da người của chính tôi.
Vào lúc nào đó trong ngày hôm qua, Sát Thủ Hoa Hồng đã có nhã ý làm đầy lại kho dự trữ của tôi. Da thịt các nạn nhân được cất giấu gọn gàng trong căn hộ của tôi. Sự tàn bạo của kẻ sát nhân trong tủ chứa đồ của tôi.
Phải chăng Sát Thủ Hoa Hồng đã hình dung tôi nằm ngủ trong đó? Con gái của Harry Day, một lần nữa lại nằm cuộn tròn phía trên những chiến lợi phẩm quý giá?
Tôi phải mất mười lăm phút nữa mới tìm được các máy quay, những đôi mắt điện tử bé xíu. Một cái trong tủ, một cái trong phòng ngủ và một cái trong phòng khách. Đây là cách kẻ sát nhân biết đến nơi ẩn giấu kia. Vì hắn không chỉ ghé thăm căn hộ của tôi, mà còn đang do thám tôi. Hắn ta hay ả ta chắc chắn phải vào trong căn hộ của tôi thường xuyên hơn tôi tưởng tượng, mới có thể bố trí một hệ thống tinh vi như vậy.
Đang giữa đêm, tôi không cố gắng thấu hiểu chuyện này. Tôi chỉ dán mấy tấm băng keo lên từng ống kính nhỏ xíu, làm mù mắt đọc. Xong tôi ngồi trên sô pha, chỉ trang bị bằng cơn giận dữ, đợi chờ kẻ sát nhân đến làm điều gì đó.
Tôi không gọi cảnh sát. Tôi không thông báo cho D.D. Warren hay Thanh tra Phil. Phải, tôi có bằng chứng trong nhà mình. Những thứ có lẽ là cần thiết nhất để truy đuổi Sát Thủ Hoa Hồng, từ bộ sưu tập da người đến các thiết bị điện tử trong nhà. Nhưng điều này chẳng còn quan trọng nữa. Đây không phải là trò chơi giữa kẻ cướp và cớm.
Mà là công việc. Việc gia đình.
Giờ tôi thận trọng chọn lựa tủ quần áo. Quần dài nâu đơn giản, áo sơ mi dài tay và đôi giày da nâu sẫm. Giản dị thôi. Tiếp theo, tôi nhét đầy vào túi xách tay mấy bộ quần áo mặc thường nhật, rồi nhét tiền mặt vào trong, trước khi bỏ thêm đồ trang điểm, một cái kéo và hai cái mũ.
Không ăn sáng. Tôi không thể ăn nổi.
Bảy giờ sáng tôi gọi điện cho Giám thị McKinnon. Tôi cần phải nói chuyện với chị gái ngay lập tức. Về cha chúng tôi. Làm ơn, nếu bà cho phép...
Bà ấy đồng ý tôi có thể đến thăm sau chín giờ.
Tôi còn khối thời gian để ghé qua Walmart, sắm di động dùng một lần, dao cạo dùng một lần cùng mấy món cần thiết nữa. Xong xuôi tôi vẫn còn dư một tiếng nữa. Tôi không biết nên làm gì với chính mình, nên tôi ngồi trong bãi đỗ xe, nao núng với từng tiếng động. Sát Thủ Hoa Hồng có đang theo dõi tôi không, thậm chí là bây giờ? Hung thủ liệu có bám theo tôi từ tòa chung cư của tôi không? Tôi cố gắng chú ý đến xe cộ xung quanh, nhưng tôi không phải là Điệp viên 007. Mà chỉ là một nhà tâm thần học kiệt sức, mệt mỏi vì căng thẳng, đang tham gia vào hành trình một chiều về nơi hủy hoại bản thân.
Dấu dao cạo vào một bên giày mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng nhiều. Cuối cùng, đồng hồ cũng điểm tám rưỡi, tôi lái xe đến nhà tù Massachusetts, đôi tay run rẩy trên vô lăng.
Khi đến nơi, tôi tự ép mình thở chậm và đều. Chẳng có việc nào ở đây mà tôi chưa từng làm đi làm lại đến hàng triệu lần. Đăng ký. Kiểm tra túi xách. Gọi tên các sĩ quan Chris và Bob thay lời chào. Bước qua cửa an ninh. Cái máy kêu bíp bíp như thường lệ do vòng đeo tay y tế của tôi.
Sĩ quan Maria giờ đã quá quen với tiếng ồn này, thậm chí cô ta còn chẳng buồn đụng tới máy đọc mã vạch.
Khám người qua loa chút là xong. Cô ta có thể khám xét tôi cẩn thận hơn không? Cô ta có nên làm thế không? Nghĩ lại tôi là một gương mặt quen thuộc, sau sáu năm đến thăm thường xuyên, ai trong số họ cũng biết tôi. Họ hiểu tôi, tin tưởng tôi và cho phép tôi đi tiếp.
Sĩ quan Maria dẫn tôi xuống hành lang đến phòng thăm nuôi riêng tư nơi Shana và tôi thường gặp nhau, thay vì căn phòng thẩm vấn được ưu tiên dùng gần đây. Tôi thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm với dịp may hiếm có lần thứ hai này.
Chị tôi đang đợi tôi, đôi tay đan vào nhau trước mặt, như một kiểu nghi thức. Sĩ quan Maria vào vị trí ở bên ngoài, nơi cô ta có thể trông thấy chúng tôi qua cửa sổ kính, cho dù không thể nghe thấy chúng tôi nói gì. Những căn phòng được gọi là riêng tư này nói chung được thiết kế cho các tù nhân gặp gỡ luật sư của họ. Người bên ngoài không thể nghe ai nói gì bên trong, nhằm bảo vệ quyền lợi pháp lý của tù nhân, tuy nhiên các sĩ quan quản chế vẫn có thể theo dõi các tù nhân, thử thách đầu tiên của tôi.
Tất cả đều đúng thời điểm.
Lúc này tôi đã vào trong phòng. Tôi bước đến chiếc ghế trống, rồi ngồi xuống.
Chị gái nhìn tôi như thể vừa trải qua một đêm giống như tôi. Không ngủ được. Lo âu. Hồi hộp. Lần đầu tiên chúng tôi gần như giống nhau.
Hoàn hảo.
Chị nhíu mày khi tôi bước vào. “Vẻ ngoài mới của em đấy à? Chị không khen đâu.”
Tôi lờ chị đi, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chừng năm phút nữa.
Chị nhíu mày sâu hơn nữa. “Gì thế, chị làm em chán rồi à?”
“Kể em nghe về Donnie.”
Nét mặt chị trống rỗng. Cứ như thế. Mềm mại đến hoàn hảo. Chị bặm môi lại, không nói gì.
“Thằng bé cũng là một trong số bạn chịch của chị à?”
Chị nhướng mày vì ngôn ngữ của tôi. “Mới biết thằng bé thôi.” Một lời thừa nhận miễn cưỡng, nhưng dù sao cũng là thừa nhận.
“Nó là người truyền tin. Charlie Sgarzi lợi dụng nó lên thời gian và địa điểm gặp mặt.”
Chị quay mặt đi.
“Đó là lý do tại sao chị không bao giờ trả lời thư của Charlie? Bởi vì anh ta còn hơn cả một phóng viên đúng không? Anh ta giống một người tình cũ hơn.”
Chị vẫn không nói gì.
“Chị đã ngủ với anh ta.” Tôi nhanh chóng nói tiếp. “Cả với Samuel Hayes nữa.”
Không trả lời.
“Em đã gặp bà mẹ nuôi cũ của chị, bà Davies. Chị đã hủy hoại cuộc đời bà ấy, chị biết không? Vợ chồng bà ấy cũng nhận đủ những chỉ trích trong con mắt của hàng xóm vì cái chết của Donnie. Bà ấy là một bà mẹ nuôi tốt, Shana. Cho tới khi chị xuất hiện.”
Cuối cùng cũng có phản ứng. Một ánh mắt bướng bỉnh mà tôi hiểu quá rõ.
“Cả cuộc sống của Trevor nữa.” Tôi khẽ nói thêm.
Chợt chị hơi ngả người về phía sau, cái tên này dường như khiến chị lúng túng.
“Thằng bé năm tuổi.” Tôi nói tiếp, giọng tàn nhẫn, vì nó thích hợp với tâm trạng của tôi. “Thật may mắn là mọi chuyện đã suôn sẻ ngay từ đầu, nó được một gia đình tốt nhận nuôi. Chị còn nhớ thằng bé đúng không? Chị đã dành thời gian ở bên nó, đọc truyện cho nó nghe, vẽ tranh cùng nó. Thằng bé thích chị. Nó là người duy nhất trong căn nhà ấy có chút niềm tin vào chị.”
Quai hàm Shana đang cứng lại.
“Thế nhưng nhà nước đã cướp nó đi. Sau một đêm, ông bà Davies từ hai trong số những cha mẹ tốt nhất trở thành những người không được chấp thuận trong hệ thống nhận con nuôi. Trevor có lẽ bị tống vào một trong những gia đình nơi đêm nào nó cũng bị đánh đập, thậm chí còn tệ hơn.”
Tôi không hề tưởng tượng, sắc mặt chị ấy tái nhợt.
“Chị nhớ Trevor, đúng không Shana? Nó đã trở thành đối tượng cho sự phóng chiếu nội tâm của chị. Đứa trẻ chị cảm thấy bắt buộc phải cố gắng cứu vớt, như tượng trưng cho sự cứu vớt chính bản thân chị. Giống bạn tù của chị, Christi, và đến lúc nào đó, là em đây.”
“Adeline.” Giọng chị hơi giống van xin. “Thôi đi.”
“Nhưng chị không thể nhớ Donnie đúng không? Tối hôm đó. Chuyện gì đã xảy ra với Donnie Johnson. Chị không thể nhớ được gì hết.”
“Đi đi.” Chị bất ngờ ngồi thẳng người lại, tựa vào lưng ghế, khi thấy nghi ngờ, và cơn giận dẫn dắt. “Chị chẳng hiểu tại sao em còn đến đây nữa. Chả phải chúng ta đã kết thúc, chia tay rồi sao? Em không còn yêu chị và chị không thể cảm nhận được tình yêu. Chạy đi Adeline. Chạy xa khỏi chị đi.”
“Chị là một con ngốc khốn kiếp.”
Những lời của chính chị, bị ném trả vào mặt chị, khiến chị đứng phắt dậy.
“Cái quái...”
“Ngồi xuống. Không còn nhiều thời gian đâu. Em còn một câu hỏi cuối: Chị có biết Sát Thủ Hoa Hồng là ai không?”
Chị nhìn tôi trừng trừng. Cuối cùng chị cũng hiểu được điều gì đó trong thái độ dữ dội của tôi. Chị chậm rãi lắc đầu.
“Nhưng kẻ sát nhân sẽ tìm kiếm chị đúng không? Hay thực ra Sát Thủ Hoa Hồng sẽ tìm kiếm em. Và khi chuyện đó xảy ra, chị sẽ giết hắn ta hay cô ta. Như chị đã làm với tên sĩ quan quản chế Frankie đó.”
Chị vẫn nhìn tôi trừng trừng. “Được rồi.”
“Sau đó, em sẽ cho chị thứ chị muốn Shana. Thứ chị luôn luôn muốn.”
“Làm sao em biết đó là thứ gì?”
“Vì em là em gái chị. Còn ai biết rõ hơn em chứ?”
Chị nhìn tôi trừng trừng. Bản thân tôi cũng nhận lại. Tôi đã từng thành thật với D.D. trước đó. Mánh để đối phó với chị ấy là không được lừa dối chính mình. Mối quan hệ sẽ luôn luôn phụ thuộc vào chuyện chị ấy được lợi gì. Tôi muốn nghĩ rằng chị ấy sẽ giúp tôi vì tình yêu. Nhưng rất có khả năng chị ấy sẽ giữ lời để sau cùng nhận được một thứ tôi có thể cho chị ấy, thực sự là lần cuối cùng.
Chị lại chậm rãi gật đầu. “Ngoắc tay nhé.” Chị đáp, giọng có vẻ khàn, không hề giống chị chút nào.
“Ngoắc tay.” Tôi cũng hứa. Thế rồi tôi mỉm cười vì lời hứa trẻ con ấy, với gợi ý về những trò móc ngoặc giữa chị em gái, những ngày hè và trò ngây thơ con gái, gần như làm trái tim tôi tan nát.
“Bất kỳ giây phút nào sắp tới...” Tôi bình tĩnh nói. “... Sẽ xuất hiện sự náo động ở bên ngoài. Khi chuyện đó xảy ra, Sĩ quan Maria sẽ bị phân tâm. Em cần chị phục kích em. Hạ đo ván em. Rồi chèn cái ghế vào núm cửa và tắt hết đèn đi.”
Chị tôi vẫn nhìn tôi trừng trừng.
“Nhưng họ sẽ vào đúng không?” Tôi nói tiếp. “Những lính gác được huấn luyện cho chuyện này.”
“Họ sẽ tháo cửa sổ. Tuy là kính chống đạn nhưng vẫn có thể đập vỡ khung cửa sổ.”
“Mất bao lâu?”
“Họ sẽ báo động một đội chiến thuật, trang bị rồi tập hợp. Mất từ năm đến bảy phút.”
“Vậy thì chúng ta phải nhanh lên.”
“Adeline...”
Nhưng chị không kịp trả lời vì vào lúc đó, tiếng la hét vẳng đến từ hành lang, gần như tiếp ngay sau đó là hồi còi báo động inh tai nhức óc. Sĩ quan Maria quay đầu nhìn xuống sảnh. Chị liền nhảy vọt qua bàn dùng vai xô ngã tôi. Mới giây trước tôi còn đang ngồi trên ghế. Giây sau tôi cùng cái ghế ngã chổng kềnh. Tôi nghe thấy tiếng rắc khi va vào tường, nhận ra sức ép từ những ngón tay bị trói của chị đang ấn mạnh vào khí quản của tôi.
Nhưng tất nhiên tôi chẳng cảm thấy gì.
Thêm nhiều tiếng la hét nữa. Ngày càng gần hơn. Sĩ quan Maria cũng la hét, cho dù tiếng cô ta bị chìm lấp trong tiếng chuông báo động của nhà tù. Tiếp theo căn phòng chìm trong bóng tối khi Shana tắt đèn. Chị chèn cái ghế vào dưới núm cửa, lật cái bàn che phía trước cửa sổ cần thêm tầm nhìn. Còn năm giây, mười giây? Chị thậm chí còn di chuyển nhanh nhẹn hơn tôi nghĩ.
Tôi đã nằm dài trên sàn phía sau cái bàn đang che cửa sổ, vội vàng chộp lấy cái giày bên chân phải.
“Nhanh lên.” Tôi thở hồng hộc, vẫn chưa thở nổi vì cú ngã. “Đưa hai cổ tay chị đây.”
“Adeline.”
“Im đi, im nào, im nào. Đây là số hiệu tủ có khóa. Ngay sau khi họ thả chị ra, hãy bước ra hành lang, đi đến chỗ có cái tủ này. Đây là quy trình. Nhắc lại đi.”
Chị nhắc lại khi cuối cùng các đầu ngón tay tôi cũng nắm chặt được con dao cạo đang chìa ra vừa đủ, rồi rút nó ra từ giữa phần thân trên và phần đế giày của tôi. Lưỡi dao cạo lúc nãy đã qua trót lọt các máy phát hiện kim loại. Chỉ có Sĩ quan Maria cho rằng thủ phạm gây ra tiếng báo nhiễu đó như thường lệ vẫn là vòng tay cảnh báo y tế của tôi.
Lúc này tôi xem xét hai cổ tay Shana, đang căng lên bởi những sợi dây trói bằng nhựa. Lưỡi dao rọc giấy không thể là dụng cụ tối ưu, nhưng là thứ tốt nhất tôi có thể xoay xở.
Tôi bắt đầu cắt dây trói, tựa rất gần vào người chị, vai chị kề sát vai tôi, đôi bàn tay chị nằm trên lòng tôi. Suốt bao năm tháng qua, đây là lần chị em tôi gần gũi nhau nhất. Gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy hơi thở nông của chị, ngửi mùi hương từ làn da lấp lánh mồ hôi của chị. Khi còn nhỏ, chúng tôi đã bao giờ gần nhau như thế này chưa, có thể bảo vệ an toàn cho nhau sau mỗi lần cha nổi xung chưa? Hay chỉ là hai cô bé con lạc lối, cố gắng sinh tồn.
Tôi phát hiện một mùi mới. Tươi và có chất đồng. Mùi máu.
Tất nhiên tôi không hề cảm thấy đau đớn, nhưng tôi hiểu những dấu hiệu của cảm nhận ướt át đang ngày càng rõ giữa những ngón tay mình, khiến lưỡi dao cạo cứ trơn tuột dần. Tôi đã cắt vào tay mình. Thậm chí còn mất cả một đầu ngón tay, gãy hẳn một khớp ngón tay. Chuyện này không như tôi dự tính.
Tôi buộc phải buông tay khỏi lưỡi dao cạo. Shana sẽ lo hành động tiếp theo.
“Dừng lại đi!” Lúc này chị ra lệnh, hạ thấp giọng. “Sẽ không được việc đâu. Chị không bao giờ bước ra khỏi đây được. Việc này chỉ khiến em phải ngồi sau song sắt.”
“Em chẳng làm gì hết.” Tôi trấn an chị, cảm thấy mối ràng buộc đang bắt đầu xuất hiện. “Ở đây em là nạn nhân mà.”
“Cái quái...”
“Nghe này! Bên trong cái tủ có khóa ấy là túi xách của em, trong đó có chìa khóa xe của em. Chiếc Acura SUV màu trắng. Đỗ ở hàng thứ năm trong bãi đỗ xe. Cuối cùng, chị sẽ muốn đổi một chiếc xe khác, khiến cảnh sát sẽ không thể truy ra được, nhưng cứ dùng tạm con Acura này đi. Trong xe, chị sẽ thấy một cái túi đựng vài bộ quần áo, một ngàn đô la tiền mặt, chùm chìa khóa vào văn phòng em và một chiếc di động dùng một lần. Đừng gọi cho em. Ngay khi có được cơ hội đầu tiên, em sẽ gọi.”
Thêm nhiều tiếng ồn nữa trong hành lang. Những tiếng bước chân rầm rập xen lẫn tiếng còi báo động rền rĩ. Tôi đoán sự rối loạn ở bên ngoài đang làm chậm đi công tác điều động. Với quá nhiều sĩ quan đang đổ về một hướng, phải mất bao nhiêu người thì họ mới hiểu rằng vẫn còn mối đe dọa thứ hai cần phải chú ý tương đương?
Dây trói đã đứt. Tôi gục xuống, đã cảm thấy kiệt sức.
“Cởi quần áo ra.” Tôi ra lệnh. “Nhanh, nhanh, nhanh lên.”
Tôi cởi quần dài, rồi cởi áo sơ mi dài tay. Cả áo ngực và quần lót, tôi sẽ chẳng giữ lại bất kỳ cái gì. Tôi ném hết cho Shana. Đám vải có lẽ đã thấm máu từ các đầu ngón tay bị cắt đứt của tôi, và tôi thấy mừng khi thấy mình đã mặc đồ tối màu, như thế sẽ làm giảm thiểu những vết máu bẩn. Chẳng mấy chốc, một chút máu sẽ chẳng thành vấn đề.
Shana đang cử động. Dù có lộ vẻ sốc hay hoang mang thì chị ấy đã mặc xong chiếc quần dài màu nâu sẫm của tôi, còn tôi thì đang cố gắng mặc vào bộ quần áo tù màu da cam.
“Đừng đến căn hộ hay văn phòng của em vội.” Tôi hướng dẫn. “Đó là những nơi đầu tiên họ sẽ đến tìm. Hãy kiếm nơi nào đó để trốn rồi ở yên đấy. Có một cái túi đựng quần áo mới, cũng như vài dụng cụ và một cái kéo. Thay đổi vẻ ngoài đi nhé, cắt tóc hay nhuộm, làm bất kỳ điều gì chị cần làm. Khi hoàng hôn buông xuống, em sẽ đưa chị về nhà.”
“Tất cả những việc này để bắt kẻ sát nhân à?” Shana càu nhàu.
“Không.”
“Thế thì tại sao?”
“Bởi vì em cần chị.”
“Tại sao?”
Tôi ngừng cử động. Trong bóng tối, ngửi thấy mùi máu, sự căng thẳng của chị gái, tôi cảm thấy sự bình thản sâu thẳm tràn khắp người mình. Đúng là nó. Đoạn kết của một vũ điệu. Là nơi mà chúng tôi vẫn luôn muốn hướng tới.
Chị em tôi lại được ở bên nhau, khi những người la hét một lần nữa lại đập ầm ầm vào cửa.
“Mặc đồ xong chưa?” Tôi hỏi.
“Rồi.”
Tôi trao cho chị cái vòng tay cảnh báo y tế của mình, tháo nó khỏi cổ tay tôi rồi đeo vào cổ tay chị.
Tiếp theo là dây buộc tóc của tôi. “Buộc túm lên, càng chặt càng tốt.”
Thế rồi trong khi chị ngồi trên sàn, cố gắng buộc tóc, tôi hoàn tất công đoạn giả trang cuối cùng cho Shana, những đầu ngón tay đẫm máu của tôi lần tìm gương mặt chị. Nhẹ nhàng và ngập ngừng, tôi vẽ những đường ẩm ướt ngang qua mũi chị, xuống hai má chị. Xóa bỏ hết nét mặt của chị gái. Thay vào đó tôi tạo nên gương mặt Adeline mới mẻ, đẫm máu.
Tôi chợt nghĩ đây là lần đầu tiên tôi chạm vào chị gái, thực sự chạm vào chị ấy, suốt bốn mươi năm qua. Chúng tôi đã trò chuyện. Chúng tôi đã ngồi đối diện nhau qua cái bàn. Nhưng những đường nét gương mặt chị, chỗ gồ lên trên sống mũi chị... Chị ấy vừa xa lạ lại vừa gần gũi. Bản chất của gia đình.
Tiếng rắc đầu tiên khi cửa sổ bắt đầu long ra. Không còn nhiều thời gian nữa.
“Chị là Adeline.” Tôi nhắc chị. “Chị là người phụ nữ thành đạt, có giáo dục vừa bị bà chị gái tấn công bạo lực. Do đó, máu vương trên mặt chị, những bước chân loạng choạng. Khi Giám thị McKinnon hỏi han chị, phải nhớ trả lời thật ngắn gọn, trong khi cố gắng điều chỉnh giọng nói tốt nhất có thể. Chỉ cần nhớ tất cả đã xảy ra quá nhanh. Chị không biết cái gì đã kích thích chị gái mình, chị không ngờ mình bị tấn công. Không, chị không bị thương. Chị chỉ muốn đi về nhà và nghỉ ngơi. Khoe cái vòng tay cảnh báo y tế thật nhiều vào. Nó là chi tiết giúp họ nhận diện ra em và khiến màn giả trang của chị trông thật hơn nhiều, không cần biết họ có nhận ra hay không.”
“Nhưng trông em không giống chị.” Shana tuyệt vọng thốt ra, mũi chị gần như chạm vào mũi tôi. “Có thể với bộ quần áo này, mái tóc, gương mặt đẫm máu, chị có thể gần giống em. Nhưng họ sẽ không bao giờ tin chị là em.”
“Chị nói đúng. Một bước cuối cùng.” Tôi giơ lưỡi dao cạo lên. Đặt lưỡi dao vào má bên phải của tôi. “Lịch sử tự cắt cứa của chị sắp trở thành thứ cứu giúp chị đấy. Nếu để nguyên trông em không thể giống chị được. Nhưng một khi gương mặt em bị rạch ra từng mảng thì...”
Tôi bắt đầu đưa dao. Không hề đau đớn, thậm chí chẳng cảm thấy lạnh, khi vào lúc này lưỡi dao vẫn còn hơi ấm từ máu của tôi.
“Chờ đã!” Shana chụp lấy tay tôi.
Tiếng của các lính gác đã to hơn, khi ô cửa sổ kính không thể chịu nổi đòn tấn công không ngừng, đã xuất hiện những vết rạn đầu tiên như lưới nhện.
“Để chị làm. Em không có đủ kinh nghiệm đâu. Em sẽ cắt quá sâu, để lại sẹo là không đúng đâu.”
Chị ngừng nói, hít một hơi thật sâu. Tiếp theo những ngón tay chị chộp lấy lưỡi dao cạo từ tay tôi.
Cúi xuống gần hơn, Shana cố gắng nhìn trong bóng tối. Tôi có thể cảm thấy đôi mắt chị, nhìn xoáy vào đôi mắt tôi.
“Được rồi.” Tôi thầm thì. “Hãy nhớ, em chẳng cảm thấy gì đâu.”
Tôi có thể cảm thầy hơi thở của chị phả vào người, một tiếng thở dài, vừa buồn rầu vừa ngây ngất. Tôi tự hỏi phải chăng bao năm trước, khi dùng kéo rạch tay tôi trông chị ấy cũng như thế. Hay phải chăng lúc này đây chị ấy đang làm đúng lời đã nói, cố gắng hết sức không cắt quá sâu khiến dung nhan của tôi bị biến dạng mãi mãi.
“Được chưa?” Chị hỏi sau nhát rạch đầu tiên, giọng trầm trầm.
“Nữa đi.”
“Lạy Chúa, Adeline.”
“Nữa đi. Phải khiến họ tin, Shana. Vì lợi ích của cả hai chúng ta, họ phải tin.”
Một vết rạch nữa. Thế rồi cảm giác ẩm ướt đang chảy xuống hai má tôi.
“Lên trán.” Tôi ra lệnh. “Chẳng có vết thương nào chảy máu nhiều như ở đầu.”
Đôi mắt của chị lấp lánh. Đọng những giọt lệ? Cảm xúc không mong muốn? Nhưng chị vẫn không dừng lại. Tôi đang trao cho chị tự do. Tại sao chị phải dừng lại? Sau chuyện này chị ấy sẽ bước qua cánh cửa kia, bác sĩ Adeline Glen. Hoàn thành khao khát sâu thẳm nhất của chị ấy là chiếm lấy cuộc đời tôi. Xe của tôi, căn hộ của tôi, văn phòng của tôi.
Tôi đã trao cho chị ấy mọi thứ.
Shana Day. Nữ sát thủ khét tiếng nhất toàn bang. Kẻ đã hủy hoại cuộc sống của bà Davies. Và cả gia đình của Johnson và Sgarzi, trước khi dụ dỗ ba người đàn ông vào chỗ chết.
Thế nhưng chị ấy đã cứu các bạn tù, và vẫn thương tiếc cho thằng bé năm tuổi.
Chị gái của tôi. Con ác quỷ tôi đang thả ra ngoài thế giới.
Tôi vươn tay ra, đặt những đầu ngón tay tôi lên má chị, ngay cả khi chị vẫn tiếp tục rạch lưỡi dao lên má tôi.
“Em xin lỗi.” Tôi thì thầm, cho dù tôi chẳng hiểu tại sao. Tôi là người trao tặng, chị ấy là người đón nhận.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn vào trong đôi mắt chị, vì chúng ở rất gần, việc này cũng làm chị đau đớn. Xấu hổ, bởi vì chị đang làm tổn thương tôi, kết hợp với niềm vui sướng xấu xa, vì một phần trong chị ấy thích điều này. Bẩm sinh và nuôi dưỡng. Cũng giống hệt tôi.
Chị tôi rạch nhát thứ năm, và tôi nếm được vị máu trên môi mình.
Mép cửa sổ cuối cùng đã bung ra, toàn ô cửa đổ sụp với tiếng kính võ loảng xoảng. Thế rồi họ ở trên chúng tôi, những người mặc đồ đen có vũ trang thét lên với tôi, đang vai Shana, còn những người khác đưa Shana, giờ là Adeline, ra ngoài, và tôi nghe thấy chị mình gào khóc, đau khổ, ở âm vực cao:
“Hãy cứu chị ấy, làm ơn, hãy cứu chị ấy. Không hiểu bằng cách nào chị ấy có dao. Tôi nghĩ chị ấy đã cắt cổ họng rồi. Lạy Chúa, làm ơn cứu chị ấy!”
Một người đàn ông đứng trên người tôi, tấm kính che mặt cúi xuống gần, gương mặt bị che kín hét lên:
“Hai tay, mẹ kiếp. Tôi muốn thấy hai tay cô!”
Tôi chỉ mỉm cười, hình dung cảnh tượng mình phải tạo ra, với dòng máu đỏ ối viền quanh hàm răng trắng nõn của tôi.
Một khoảnh khắc chắc chắn đúng chất Shana.
Thế rồi họ túm lấy tôi và lôi đi.
Lúc ấy em gái tôi, bác sĩ Adeline Glen, lảo đảo bước trong hành lang, vẫn đang ở trong tù nhưng chị ấy đã đi trên con đường đến với tự do.