Chương 33
Khi D.D. thấy tên của Phil xuất hiện trên màn hình điện thoại, cô vồ vội lấy di động, rất mong đợi nghe ông nói cuối cùng cũng định vị được Samuel Hayes. Nhưng thay vào đó:
“Shana Day trốn ngục rồi.”
“Cái gì?”
“Ngay sau chín giờ sáng hôm nay. Tấn công em gái cô ta bằng con dao cạo, sau đó đánh tráo quần áo nên Adeline mặc quần áo tù, trong khi Shana biến thành Adeline. Sau đó bước qua cánh cửa nhà tù là một việc quá dễ dàng.”
“Gì cơ?”
“Rồi.” Phil thở dài. “Tổng kết hay đấy. Adeline vẫn đang nằm ở nhà thương trong tù, để điều trị các vết thương. Tôi đang đi tới đó nói chuyện với Giám thị McKinnon...”
“Tôi sẽ sẵn sàng trong ba mươi phút nữa.” D.D. trả lời nhanh.
Cô gần như có thể thấy Phil mỉm cười qua tần sóng điện thoại. “Lát nữa gặp.”
Ông kết thúc cuộc gọi. Quăng điện thoại sang bên, cô lao xuống khỏi sô pha.
“Alex, Alex! Em phải đi tắm và thay đồ. Làm ơn giúp em. Giúp em với!”
Giám thị McKinnon gặp họ trong tiền sảnh của nhà tù Massachusetts. Xét đến những chuyện hệ trọng đã diễn ra trong ngày, D.D. ngạc nhiên khi thấy rằng nơi này trông vẫn như thường lệ. Tất nhiên ngoài các lính gác có vũ trang đang đứng ở cửa trước, một chiếc trực thăng thi thoảng lại lượn quanh vài vòng trên đầu.
“Đội an ninh vòng ngoài đã được triển khai.” Giám thị McKinnon thông báo ngắn gọn cho họ, nhóm phản ứng tức thì sẽ là đơn vị truy tìm tù trốn ngục. “Họ đã tìm thấy xe của Adeline cách vài dặm dưới xa lộ liên tiểu bang, bị hư hỏng nặng, nhưng vẫn không thấy Shana đâu.”
“Bị hỏng nặng à?” D.D. hỏi.
“Shana đâm phải vài xe khác khi cố ra khỏi bãi đỗ xe, đó là chưa nói đến những gì cô ta có thể làm trên đường cao tốc. Cô ta đã bị giam giữ kể từ khi mười bốn tuổi nhớ không? Rất có khả năng đây là lần đầu tiên cô ta ngồi sau vô lăng.”
D.D. chớp mắt. Thậm chí cô còn không tính đến thực tế đó. Về cơ bản họ đang tìm kiếm một tù nhân chung thân lâu năm. Một phụ nữ chưa từng sở hữu một chiếc điện thoại di động, chưa từng lái xe, cũng chưa trải nghiệm đầy đủ sự điên rồ của thế giới hiện đại. Shana cũng chẳng khác gì một phụ nữ nguyên thủy bị đóng băng đột nhiên được giải thoát.
“Cô ta có biết dùng máy tính không?” Lúc này D.D. hỏi.
“Shana có tham gia vài khóa học liên tục. Phụ thuộc vào việc cư xử của mình, cô ta đôi khi được phép mang radio vào trong buồng giam. Cô ta cũng đọc rất nhiều sách tức là có thể cô ta biết rất nhiều, chỉ là chưa từng... làm nhiều thôi.”
“Lợi thế tốt nhất của chúng ta giờ đây là tóm ả sớm.” Phil lầm bầm. “Trước khi đường cong tiếp thu kiến thức kia tăng lên.”
Giám thị McKinnon hộ tống họ quay về văn phòng mình. “Tôi cho rằng hai người sẽ muốn nói chuyện với bác sĩ Glen.”
“Chắc chắn rồi.”
Bà ta gật đầu. “Adeline đang nằm ở trạm xá. Những vết rạch trên mặt cô ấy phần lớn là ngoài da thôi, nhưng căn cứ vào việc cô ấy không cảm nhận được đau đớn, các bác sĩ đang lo lắng các vết thương của cô ấy bị nhiễm trùng. Đặc biệt, có tổn thương nặng ở hai bàn tay cô ấy. Giờ họ đang truyền cho cô ấy các thuốc kháng sinh.”
“Hai bàn tay làm sao?” D.D. hỏi.
“Chúng bị cắt nặng lắm, đầu ngón tay trỏ bàn tay trái của cô ấy cũng thế. Tôi đoán là những vết thương do tự vệ, khi cô ấy cố gắng chặn lưỡi dao cạo.”
D.D. nhìn ra chỗ khác. Việc bị cứa cắt đối với cô thật khó chấp nhận. Cô không hiểu tại sao. Những vết thương do súng bắn, bỏng dây thừng, ngộ độc cấp tính không đáng lo lắm. Nhưng ngược lại, nếu việc cắt hay cứa lại khiến cô có cảm giác bất an.
“Kể lại từ đầu đi được không?” Phil hỏi, rút nhanh ra chiếc máy ghi âm.
Ông đặt nó xuống dưới bàn, bà giám thị bắt đầu nói.
Adeline đã sắp đặt mọi thứ, ngay sau bảy giờ sáng, bằng cách đề nghị đến thăm chị gái.
“Liên quan đến Sát Thủ Hoa Hồng à?” D.D. xen ngang.
“Cô ấy nói là chuyện cá nhân. Điều gì đó về cha của họ.”
D.D. và Phil cùng gật đầu.
“Lúc mới đầu, một trong số các sĩ quan quản chế đi cùng Adeline đến phòng thăm nuôi riêng tư, vốn là nơi cô ấy và Shana thường gặp nhau. Tuy nhiên, khoảng tám phút sau đó bên ngoài có sự náo động.”
“Náo động kiểu gì?”
Giám thị McKinnon thở dài nặng nề. “Pháo nổ. Được cuộn lại giấu dưới gầm một trong những chiếc xe phía sau bãi đỗ xe. Tất nhiên, ban đầu nghe âm thanh của nó như tiếng súng. Một lính gác đã rung chuông báo động, sau đó huy động đội chiến thuật.”
“Ở khu đỗ xe có camera không?” Phil đột ngột hỏi.
“Máy chĩa vào mấy hàng đầu tiên. Đáng tiếc là chiếc xe ấy lại đỗ ở quá xa. Theo sĩ quan trưởng của tôi, quả pháo được đặt ở đó từ trước, ai đó đã gắn kèm một sợi dây cháy chậm dài. Ông ta có ấn tượng ban đầu rằng đây chỉ là trò láu cá của lũ tội phạm, có lẽ liên quan đến phiên gác đêm qua. Tất nhiên, căn cứ vào chuyện xảy ra tiếp theo đó...”
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo đó?”
“Sĩ quan Maria Lopez quay lại vừa kịp lúc thấy Shana đang giằng co với bác sĩ Glen. Rõ ràng Shana đã nhảy vọt qua bàn và đâm sầm vào Adeline, lôi cô ấy ngã xuống...”
“Chờ chút đã.” D.D. xen ngang. “Chẳng phải hai tay Shana bình thường bị trói sao?”
“Thì vậy mà. Ai cũng phải tuân thủ nguyên tắc. Ai cũng làm việc của mình bằng hết khả năng.” McKinnon thốt ra những từ ngữ gọn lỏn. “Dĩ nhiên chúng tôi luôn tuân thủ tất cả những khuôn mẫu và quy trình. Tuy nhiên, một kẻ như Shana quanh năm chẳng có việc gì làm ngoài việc nghĩ cách đánh bại hệ thống.”
“Cô ta đã làm gì?”
“Cô ta lấy ghế chặn cửa, rồi tắt hết đèn. Sĩ quan Lopez ngay lập tức cảnh báo đội chiến thuật, nhưng vì họ đang phải đối phó với sự cố ở bãi đỗ xe... Nên phải mất vài phút. Tôi đoán là phải năm phút sau đội chiến thuật mới tập hợp được bên ngoài phòng thăm nuôi.”
“Thế trong suốt khoảng thời gian đó?”
“Sĩ quan Lopez không thể nhìn quá xa vào phòng do thiếu ánh sáng và cái bàn chặn mất tầm nhìn dưới cửa sổ. Cô ta nói có vẻ như Shana và bác sĩ Adeline đã vật nhau hay sao đó dưới sàn nhà. Cô ta chỉ có thể thấy được chút chút khi họ lăn tròn xung quanh. Khi đội phản ứng đến nơi, họ phải phá ô cửa sổ chống đạn bằng cách đập vỡ khung.
“Sau khi vào phòng, họ phát hiện bác sĩ Glen, họ giả sử như thế đang đè lên người Shana. Cả hai người đều máu me đầm đìa. Nhưng các vết thương của bác sĩ Glen có vẻ chỉ ở ngoài da, trong khi tù nhân Shana, lại mang những vết thương rất sâu trên khắp mặt. Bác sĩ Glen, họ giả sử vậy, cho rằng Shana đã tấn công mình bằng dao cạo, trước khi tự làm mình bị thương. Xét đến tiền sử tự sát lâu dài của Shana, câu chuyện này ban đầu không dấy lên nghi ngờ nào. Đã thu được lưỡi dao cạo từ hiện trường...”
“Làm thế nào Shana lén mang dao cạo vào trong phòng được?” D.D. lại xen vào.
Bà giám thị liếc xéo sang cô. “Chúng tôi không biết, Thanh tra ạ. Sĩ quan Lopez thề rằng cô ta đã khám người rất kĩ, cả bên trong cũng như bên ngoài, trước khi đưa Shana đến phòng thăm nuôi. Nghĩ lại, làm thế nào Shana có được những hung khí kiểu như dao găm, dao tự chế và dao cạo? Cần nhớ rằng tôi thực sự cảm thấy nhân viên của tôi nằm trong số những người giỏi nhất. Họ đã làm công việc khó khăn này một cách xuất sắc. Chỉ có Shana mới có thể khiến chúng tôi như những đồ ngốc thôi.”
Giọng bà giám thị gằn lên gay gắt. Cho đến tận lúc này, D.D. vẫn chưa nhận ra người đàn bà này lại xem chuyện này mang tính cá nhân đến thế. Nhưng đây là cơ sở của bà ta, nhân viên của bà ta, lãnh thổ của bà ta. Và đúng rồi, nhờ có hành động phiêu lưu mới nhất của Shana, trông Giám thị McKinnon mới đỡ kiêu ngạo đi một chút.
“Như vậy là...” Phil khéo léo xen vào. “... Nhóm của bà làm một việc rất logic: Họ mang người phụ nữ bị thương trong bộ quần áo tù đến trạm xá an toàn. Trong khi đó, Shana đang đóng giả bác sĩ Glen...”
“Đích thân tôi đã xuống thẩm vấn ngắn cô ta. Cô ta cam đoan với tôi rằng về thể chất cô ta không sao, máu đang chảy khắp mặt cô ta là của chị gái, chứ không phải của mình. Cô ta chỉ đơn thuần bị chấn động, nên muốn về nhà ngay lập tức. Tuy nhiên, cô ta liên tục xoay vặn chiếc vòng tay cảnh báo y tế, nên tôi cứ nghĩ cô ta đang quá bối rối. Tất nhiên, tôi đã hỏi cô ta nhiều chuyện nữa. Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã kích động Shana? Cô ta bảo là không biết. Cô ta đã nhắc đến cái tên Donnie Johnson...”
Phil và D.D. nhìn nhau.
“Và Shana tấn công cô ta. Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh. Cô ta chẳng thể kể được gì cho tôi. Tôi đề nghị chăm sóc y tế bổ sung cho cô ta, thậm chí còn gọi xe cứu thương đưa cô ta đến bệnh viện theo ý muốn. Nhưng cô ta từ chối. Là một người bạn...” Giọng bà giám thị hơi yếu đi. Sau khi đã tự trấn tĩnh, bà ta ngẩng mặt lên. “Tôi đề nghị được lái xe đưa cô ta về nhà. Tôi cũng gợi ý cô ta liên hệ ngay với cả hai người, vì các vị dường như đang làm việc cùng nhau, để đề nghị bảo đảm an ninh bổ sung, vì an toàn của chính cô ta. Rõ ràng cô ta từ chối.”
D.D. không thể kiềm chế bản thân. “Bà nói chuyện với cô ta trong bao lâu?”
“Mười lăm, hai mươi phút.”
“Nhưng bà không hề phát hiện đó không phải là bác sĩ Glen à?”
Đôi mắt đen của bà giám thị sáng lên. “Không.”
Phil hắng giọng, cách ông hay làm khi ông muốn D.D. lùi lại. Cô ngả người lại vào lưng ghế điều chỉnh thế ngồi sao cho thoải mái nhất.
“Bà phát hiện ra sự tráo đổi vào lúc nào?” Giờ thì ông hỏi.
“Không quá bốn mươi lăm phút sau đó, khi Adeline cuối cùng cũng tỉnh táo đủ để nói chuyện. Ngay lập tức tôi triệu tập đội chiến thuật, cũng như thông báo toàn bộ các cơ quan thực thi luật pháp, và bây giờ chúng ta ở đây.”
“Shana có được chìa khóa xe của Adeline như thế nào?” Phil hỏi.
“Từ túi xách của Adeline, mà cô ấy đã cất trong tủ gửi đồ ở hành lang. Theo lời Adeline, Shana đã đe dọa sẽ giết cô ấy nếu không chịu chỉ chỗ gửi đồ.”
D.D. cân nhắc vấn đề này. “Được rồi, chúng ta có một kẻ sát nhân trốn trại, khả năng nhiều nhất bây giờ là cô ta đi bộ, kể từ khi bà phát hiện ra chiếc xe. Thêm vào đó cô ta không có đủ kinh nghiệm lái xe để ăn cắp một chiếc xe mới hữu ích cho mình. Chúng ta có bản miêu tả về quần áo của cô ta, mà thực sự là quần áo của Adeline, chưa kể là chúng dính máu khá nhiều.”
“Đúng.”
“Tôi nghĩ dân chúng sẽ không mấy khó khăn khi phát hiện một kẻ nổi bật như thế.” D.D. đáp. “Ấy thế mà dấy lên câu hỏi là, đã bốn tiếng qua rồi, tại sao vẫn chưa thấy tung tích gì hết?”
“Cô ta được giúp đỡ.” Phil nhẹ nhàng tuyên bố. “Kẻ đã đốt pháo trong bãi đỗ xe. Cô ta lái xe xuống đường cao tốc để gặp gỡ hắn ta. Nơi ấy không quá xa để cô ta phải lái xe quá lâu, nhưng nó đủ xa đối với đội an ninh, hoặc các máy quay sẽ không bắt được cảnh cô ta thực hiện tráo đổi.”
“Nhưng là ai?” Giám thị McKinnon thắc mắc. “Shana không có bạn bè hay người hâm mộ nào cả.”
“Bạn bè có thể không có...” D.D. đáp. “... Nhưng người hâm mộ thì có một người.”
Phil liếc nhìn cô. “Sát Thủ Hoa Hồng.”
“Tức là chúng ta không chỉ phải tìm một kẻ sát nhân, hoặc là một kẻ sát nhân hàng loạt trốn trại. Mà giờ chúng ta còn phải tìm một cặp đôi giết người, tuyệt.”
Adeline đã ngồi dậy khi D.D. và Phil theo chân Giám thị McKinnon bước vào trạm xá mười lăm phút sau đó. Gương mặt cô ấy quấn băng trắng kín mít, gần như không thể nhận ra các đường nét gương mặt. Nhưng ánh quyết tâm thể hiện trong đôi mắt khi thò chân ra ngoài mép giường.
“Cô nghĩ mình đang làm gì thế?” Giám thị McKinnon đột ngột gặng hỏi.
“Ra về.”
“Bây giờ sao, chờ chút...”
“Đừng bắt tôi phải thét lên.” Adeline rít qua kẽ răng. “Các vết khâu sẽ bục hết ra đấy.”
Giám thị McKinnon mím môi lại, nghiêm nghị khoanh tay trước ngực. D.D. không biết làm sao cô ấy làm thế được. Đối với một phụ nữ da màu đẹp nhường ấy, bà giám thị là một trong những người oai nghiêm nhất D.D. từng gặp.
Cô ấy bước tránh sang bên cạnh dáng đứng như mọc rễ của bà giám thị, Phil đi vòng tới phía bên kia.
Adeline nhìn họ tiến lại gần rồi liền thở dài não nề. “Tôi chỉ muốn về nhà thôi.”
“Cô cho thế là thông minh à?” D.D. hỏi. “Chị gái cô có chìa khóa căn hộ của cô rồi.”
“Nếu chị ấy muốn giết tôi thì chẳng thiếu gì cơ hội.” Nữ bác sĩ đưa tay sờ đống băng. “Chị biết mà, từ rạch mặt ai đó đến cắt cổ họng người ta không quá xa đâu.”
“Thế tại sao cô ta không làm thế?”
“Chị phải hỏi chị ấy thôi.”
“Cô vẫn nghĩ rằng cô ta đang bảo vệ cô à?”
“Tôi có hàng tá vết khâu trên da. Tôi đang mất một đầu ngón tay. Bảo vệ không phải là từ tôi sẽ dùng để mô tả chị mình bây giờ.”
D.D. gật đầu. Cô đứng phía bên này cạnh Adeline, Phil đứng bên kia, chặn đứng luôn lối thoát của nữ bác sĩ. Một lần nữa, người phụ nữ lại thở dài.
“Các người muốn gì?”
“Tại sao sáng nay cô muốn gặp chị gái?”
“Tôi muốn hỏi chị ấy về cha mẹ chúng tôi.”
“Và Donnie Johnson.”
Adeline nghiêng đầu nhìn cô. Hoặc cô ấy cố gắng làm thế. Đôi mắt nữ bác sĩ hơi ươn ướt, những tàn dư của cú sốc, nỗi sợ hãi hay thuốc giảm đau, D.D. nghĩ, trước khi nhớ ra Adeline hẳn sẽ không cần đến thuốc giảm đau. Cô tự hỏi bác sĩ chăm sóc cô ấy hẳn sẽ phải sợ hãi đến thế nào, khi khâu da mặt cho một bệnh nhân hoàn toàn tỉnh táo, minh mẫn và cô ấy cứ nhìn mình chòng chọc.
Adeline liếm môi. “Tôi có một giả thuyết về Donnie Johnson, nên tôi muốn thử.”
“Giả thuyết của cô là gì?” Phil hỏi.
“Tôi nghĩ Shana mắc triệu chứng loạn thần...”
“Hôm qua cô nói chuyện này rồi.”
“Đúng, nhưng càng nghĩ về chuyện này tôi càng tin rằng... Hai người có biết chuyện gì đã xảy ra với cha chúng tôi không, những giờ phút cuối cùng của Harry Day ấy?”
“Hắn tự sát.” D.D. đáp.
“Không hẳn. Theo lời Shana, mẹ chúng tôi đã làm việc đó. Harry trèo vào bồn tắm, trao cho bà ấy lưỡi dao cạo, và bà ấy đã thực hiện việc đó. Trong khi Shana đứng nhìn. Chị có thể tưởng tượng một con bé bốn tuổi chứng kiến chuyện đó sẽ bị tổn thương như thế nào không? Thật vậy, một khoảnh khắc quyết định trong sự phát triển của chị ấy. Bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện đó, bất kỳ sự tái diễn nào về cảnh tượng đó, sẽ đánh gục một người như chị tôi chẳng khác gì nhát búa vào đầu.”
“Chờ đã.” D.D. giơ tay lên. “Cô định nói rằng đó là những gì Shana đã thấy tối hôm đó? Một cô gái đang tấn công Donnie? Giống như mẹ cô với cha cô ngày xưa à?”
“Tôi nghĩ một cảnh tương tự hẳn là đủ mạnh để kích động một triệu chứng loạn thần.”
“Một nữ sát thủ...” D.D. lẩm bẩm. “... Ba mươi năm sau đang trở thành một nữ sát nhân hàng loạt.”
“Vậy câu trả lời là gì?” Phil hỏi kèm cái nhíu mày. “Chị cô đã nói gì?”
“Tôi chưa kịp có được câu trả lời. Tôi nói ra tên của Donnie và... chết tiệt, chị ấy lồng lên. Những tiếng còi vang lên, người ta đang la hét. Và Shana nhảy xổ vào tôi. Thế thôi.”
Adeline chớp mắt, vẫn có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Cô ta rạch cô khá tệ đấy.” D.D. nói.
“Chị ấy phải làm thế. Không thì sẽ chẳng có ai nhầm tôi là chị ấy cả.”
“Vẫn còn bảo vệ cô ta sao?”
“Tôi còn sống mà. Trong thế giới của Shana, điều đó cho thấy sự kiềm chế.”
D.D. lắc đầu.
“Cô nghĩ chị gái mình sẽ đi đâu?” Phil hỏi.
“Tôi không biết. Chị ấy chưa từng ra ngoài gần ba mươi năm nay rồi. Nói thật... tôi sẽ cân nhắc đến tình trạng dễ tổn thương của chị ấy. Nếu chị ấy tìm kiếm tôi hẳn sẽ khá hợp lý, nhưng xét đến chuyện phải rạch mặt tôi để đổi lấy tự do... tôi chắc chắn chị ấy hiểu giờ thì tôi sẽ không đời nào giúp chị ấy nữa.”
“Chúng tôi nghĩ cô ta có người giúp đỡ.” D.D. nghi ngờ.
“Chị ấy không có bạn bè.”
“Nhưng cô ta có người hâm mộ. Sát thủ Hoa Hồng.”
Lần đầu tiên, Adeline ấp úng. “Không.” Cô thì thào, nhưng không thể bật ra từ nào.
“Shana và Sát Thủ Hoa Hồng.” D.D. nói. “Sát Thủ Hoa Hồng và Shana. Bây giờ hai tên điên cuồng sát ấy sẽ đi đâu để tìm trò vui nhỉ?”
Thế rồi ngay sau đó, cô không cần phải hỏi Adeline nữa, cô đã có linh cảm. Họ sẽ quay lại từ đầu, quay về nơi tất cả mọi chuyện bắt đầu, từ ba mươi năm trước.
Cô quay ngay sang Phil.
“Nhà của bà Davies.” Cô tuyên bố gấp gáp. “Khu phố cũ.”