← Quay lại trang sách

Chương 34

Bà giám thị McKinnon khăng khăng đòi đưa tôi đến cửa hàng cho thuê xe. Bà ấy cho biết cảnh sát đã trưng dụng phương tiện của tôi. Xét đến chuyện giờ đây nó sẽ được xử lý như một hiện trường tội ác, không biết bao giờ tôi mới lấy lại được xe. Hoặc không thể lấy lại được nữa.

Chúng tôi đi trong im lặng ngượng gạo. Bản thân tôi còn mải suy nghĩ đủ thứ chuyện tôi không thể tiết lộ. Còn McKinnon với nét mặt chăm chú rất khó biết bà ấy đang nghĩ gì. Như thể bà ấy có những bí mật riêng không thể nói ra vì không tin vào chính mình.

Tôi chợt nhận ra suốt những năm tháng qua chúng tôi đã cùng nhau hợp tác kiểm soát chị tôi một cách tốt nhất, bà giám thị và tôi còn hơn cả tình đồng nghiệp, chúng tôi đã trở thành bạn bè. Tôi tự hỏi liệu Sĩ quan Maria Lopez hay Bob có nghĩ như vậy không. Tôi tự hỏi họ sẽ cảm thấy thế nào nếu phát hiện tôi chính là người đã giúp chị gái mình vượt ngục. Tôi chính là người đã phản bội lòng tin của họ.

Tôi nghĩ mình nên nói gì đó. Một hành động vươn tay ra chẳng hạn, một lời xin lỗi bây giờ có thể khó hiểu với bà ấy, nhưng sau này có thể khiến bà ấy thoải mái. Nhưng rồi bà ấy quay sang nhìn tôi với đôi mắt rực sáng đến nỗi tôi phải quay mặt đi.

“Một cô nàng thông minh sẽ thay ổ khóa, Adeline.” Bà ấy lên tiếng, giọng bà ấy mang tính ra lệnh hơn là giúp ích. “Cô có thông minh không?”

Tôi không đáp.

“Kẻ khôn ngoan hơn thậm chí còn đi nghỉ. Chẳng hạn ở Bermuda. Nơi nào đó thật xa nơi này.”

“Nếu chị tôi muốn làm tổn thương tôi, chắc giờ tôi chết rồi.” Tôi bình tĩnh đáp.

Bà ấy lại dò xét tôi bằng nét mặt chăm chú. “Cô đang giả sử rằng chị gái là tất cả những gì cô phải sợ.”

“Ý bà là sao?” Tôi đột ngột hỏi.

Nhưng bà ấy quay mặt đi, lại nhìn đường, và chúng tôi không nói gì thêm nữa.

Tại cửa hàng cho thuê xe, viên thư ký bàn giấy khi nhìn gương mặt băng bó kín mít của tôi, bàn tay trái quấn băng như bao tay làm bếp của tôi thì ngay lập tức co người lại. Tuy nhiên, McKinnon chẳng có hành động gì. Bà ấy bắt đầu đưa ra những mệnh lệnh oang oang, và trong chưa đầy hai mươi phút, tôi có một chiếc sedan cỡ trung màu xanh đậm.

“Tôi sẽ đi theo cô về nhà.” Bà ấy nói nhanh. “Giúp cô ổn định lại.”

“Cảm ơn bà. Nhưng tôi sẽ ổn mà, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

“Tay chân thế kia cô có mở được cửa nhà không đấy? Đánh vật với chìa khóa à?” Bà ấy chỉ tay vào bàn tay trái to đùng của tôi, trông nó giống găng tay bóng chày hơn là một bộ phận cơ thể. “Chưa nói đến chuyện lái xe, còn phải thay quần áo rồi nấu nướng nữa.”

“Tôi không sao mà.”

“Adeline...”

“Kimberly.”

Bà ấy giận dỗi với lần hiếm hoi tôi gọi thẳng tên của bà ấy ra. Một lần nữa, bà ấy lại cố gắng tỏ ra nghiêm khắc nhìn tôi. Khi thấy không hiệu quả, bà ấy nói tiếp: “Đừng làm gì sai đấy, Adeline. Nhưng hễ có chuyện liên quan đến Shana, cô toàn cư xử như một con ngốc.”

Tôi sờ lên lớp băng trên mặt. “Và đây là hình phạt dành cho tôi à?”

“Tôi không có ý nói thế. Shana rõ ràng là người sai ở đây, nhưng... Cô là em gái cô ta. Và dường như cô quyết tâm tìm ra điểm tốt ở cô ta, cho dù nó có tồn tại hay không.”

“Ghi nhận.”

“Tôi đã giám sát cô ta gần mười năm, nhớ nhé. Cô không phải là người duy nhất hiểu cô ta, có thể dự đoán từng nước đi của cô ta. Tôi sẽ cùng cô quay về căn hộ của cô. Có hai chúng ta bên nhau, cô ta không có cơ hội đâu.”

Một lời đề nghị giúp đỡ rất duyên dáng. Tuy nhiên, đôi mắt của McKinnon lại rực sáng, khiến tôi không thoải mái. Một giám thị nhà tù vừa mắc sai lầm giờ đây khao khát muốn chuộc lỗi, trừng trị một tù nhân vừa qua mặt bà ấy? Hay còn điều gì khác nữa? Điều gì đó tôi không thể nhận định chính xác được.

“Việc đầu tiên tôi làm sẽ là thay ổ khóa, tôi hứa.”

McKinnon cau mày, dò xét tôi kĩ hơn nữa.

Và tôi bắt đầu nghĩ đến những chuyện tôi không muốn nghĩ. D.D. đang ngày càng tin rằng Sát Thủ Hoa Hồng có thể là nữ. Và rằng chị tôi không thể nào có tiếp xúc với ai đó bên ngoài nhà tù, mà ngược lại, có liên hệ với ai đó trong những bức tường này, chẳng hạn như bạn tù, hoặc sĩ quan quản chế hay thậm chí là một giám thị nhà tù...

“Tôi phải đi rồi. Tôi cần nghỉ ngơi.”

McKinnon ngập ngừng, vẫn giữ nét mặt bí hiểm.

“Cô chắc chứ?”

“Vâng.”

“Thế còn kỳ nghỉ thì sao?”

“Tôi sẽ cân nhắc.”

“Cô sẽ báo tin cho tôi thường xuyên chứ?”

“Tất nhiên.” Tôi nói dối.

“Adeline, nếu cô cần giúp đỡ, đừng ngần ngại gọi cho tôi. Tôi nhận ra quan hệ của chúng ta luôn luôn liên quan đến Shana, nhưng xét đến bao năm qua... Nếu cô cần gì...” McKinnon trịnh trọng kết thúc. “... Tôi sẽ rất vinh dự được giúp đỡ.”

“Nếu có bất kỳ niềm an ủi nào...” Tôi đáp khi tiến đến gần chiếc xe thuê.“... Tôi e rằng ngay bây giờ Shana đang hưởng thụ tự do. Sau ba mươi năm sau song sắt, tôi hình dung chị ấy đang cảm thấy quá choáng ngợp, nếu không muốn nói là rất hoang mang.”

Bà giám thị càu nhàu, lùi lại, cho cả hai có không gian để thở. “Tôi có thể được an ủi một chút. Nhưng tôi sẽ thấy an ủi hơn nhiều nếu cử một đội SWAT tóm gọn được cô ta.”

Đến lượt tôi mỉm cười, nhưng cảm thấy rất lạ lùng khi làn da cọ xát vào lớp băng thô ráp.

“Kimberly.” Tôi nghe thấy chính mình nói, bàn tay đặt trên cửa xe.

“Vâng?”

“Tôi xin lỗi. Vì sáng nay. Vì tất cả những gì chị gái tôi bắt bà phải trải qua. Vì... mọi thứ.”

“Cô không phải xin lỗi tôi đâu.”

Tôi lại mỉm cười và nghĩ rằng với một người không cảm nhận được đau đớn, cảm giác trong lồng ngực tôi thật lạ lẫm, như một vết ăn mòn từ từ, nhức nhối.

Tôi quay về căn hộ chung cư cao tầng, đỗ xe trong hầm gửi xe. Trước đấy tôi đã vòng quanh khu phố này ba lần, đếm được bốn xe tuần tra cảnh sát ở khu phố lân cận, ba xe của Sở Cảnh sát Boston, một xe của bang. Tôi đoán căn hộ của mình vẫn sẽ bị theo dõi trong tương lai gần, lên kế hoạch trước để đối phó với những gì sắp tới là điều cần thiết.

Tôi thận trọng bước vào căn hộ, không rõ điều gì làm tôi sợ nhất: các thanh tra, đội kỹ thuật hiện trường tội ác hay đích thân Sát Thủ Hoa Hồng, bất kể nam hay nữ.

Nhưng tôi chỉ thấy những căn phòng trống trải. Vào lúc này, cảnh sát vẫn xem tôi là nạn nhân. Họ đang theo dõi tòa nhà này hòng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của chị tôi, nhưng vẫn chưa có lý do để đột nhập không gian riêng tư của tôi, dựa trên việc phát hiện tung tích cuối cùng của Shana cách đây hơn ba mươi kilomet về phía nam và họ vẫn cho rằng chị tôi đi bộ.

Tôi quên mất việc Shana không biết lái xe. Thế nên ngay lập tức tôi phải tự hỏi mình còn nhầm lẫn những chi tiết gì nữa.

Tôi tiến hành khám xét thật nhanh căn hộ. Các máy quay vẫn ở nguyên chỗ cũ, đang bị dán băng dính. Vậy là Sát Thủ Hoa Hồng chưa có cơ hội đến lấy lại đồ chơi của hắn ta hay cô ta. Vì quá bận rình mò người phụ nữ tiếp theo chăng? Hay chỉ đơn giản là quãng thời gian tạm lắng sau cơn bão trước khi đột ngột tấn công, hủy hoại cuộc sống của tôi lần nữa?

Tôi không sợ nữa. Chủ yếu, tôi chỉ mong Sát Thủ Hoa Hồng khẩn trương lên và sớm kết thúc mọi chuyện đi.

Trong phòng tắm, tôi cẩn thận tháo băng trên mặt. Chưa bao giờ như như lúc này. Tôi hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm.

Nếu các miếng băng trắng có vẻ nổi bật, thì khi miếng bông chắp vá đẫm máu được lật lên, gương mặt tôi hiện giờ vô cùng khó coi. Sáu, bảy, tám vết rạch đỏ tươi. Vết nằm vắt ngang qua trán, xẻ xuống tận mắt phải. Vết vắt qua mũi, xuống hai má, một vết nham nhở cắt qua cằm. Trông tôi chẳng khác gì quái vật của bác sĩ Frankenstein, một mô phỏng đáng sợ với vô số mảnh da ngẫu nhiên được khâu vào nhau thay cho hình ảnh người phụ nữ có thực.

Thế nhưng... ngón tay tôi lần theo một vết đỏ tươi lấp lánh, rồi một vết nữa. Chỉ có ba vết rạch cần phải khâu, và chỉ nằm ở những chỗ nhất định. Đúng như lời Shana nói, phần lớn thương tổn chỉ ở phần mềm. Các bác sĩ đã rửa sạch những vết thương, sau đó dùng băng y tế phủ ngoài nhằm hỗ trợ quá trình chữa lành.

Không, phần tổn thương nặng hơn nhiều là bàn tay trái. Và tự tôi gây ra nó, chủ yếu là trong khi cắt đứt dây trói cổ tay cho Shana.

Chị tôi đã giữ lời hứa. Có ý nghĩa gì không nhỉ? Danh dự giữa những kẻ trộm cướp với nhau.

Không còn đường lui, tôi thông báo cho người phụ nữ trong gương. Không còn đường lui nữa đâu.

Tôi muốn tắm vòi sen, nhưng không được phép để tay và mặt bị ướt. Tôi đành hài lòng khi tắm với miếng bọt biển, điều tốt nhất tôi có thể làm bằng tay phải. Rồi vụng về mặc vào chiếc quần jeans rộng thùng thình và áo len dài tay dệt kim mặc nhà.

Tỉnh táo rồi, tôi mới bước ngang phòng đến tủ chứa đồ. Tôi có một cái két đằng sau nơi cất giữ mấy món đồ trang sức quý hơn. Giờ tôi mở nó ra và lấy ra một chiếc điện thoại. Di động trả trước, cùng một cặp với chiếc điện thoại tôi để lại cho chị gái trong túi xách của tôi. Sáng nay, điều đầu tiên là tôi ghi nhớ số điện của chị ấy. Tôi bấm số gọi.

Điện thoại rung chuông. Hai, ba, bốn, năm, sáu hồi chuông.

Đúng vào lúc tôi bắt đầu hốt hoảng thì chị nhấc máy.

“Chị đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Fanueil Hall.”

“Fanueil Hall? Làm sao chị tới đó được?”

“Chị không biết lái xe.” Chị nói, giọng dứt khoát.

“Thế thì bằng cách nào?”

“Có một anh chàng dừng lại. Thấy xe chị hỏng nên cho chị đi nhờ. Chị đã rửa sạch mặt mũi rồi.” Chị đáp, như thể chi tiết này giải thích cho mọi thứ.

Tôi không kiềm chế được. “Và người này, anh ta có...”

“Chị không giết anh ta.” Lần đầu tiên, tôi thấy giọng chị có vẻ bực tức. “Chị chẳng biết phải đi đâu cả. Chị đã nói là Boston. Anh ta lại đưa chị đến đây. Đông đúc quá. Chị đang hòa vào dòng người.”

“Cảnh sát à?”

“Không tệ.”

Rất có thể họ đang bận tập trung nỗ lực vào chỗ khác.

“Mười lăm phút nữa em sẽ đến.” Tôi bảo chị. “Em sẽ tìm chị ở quán Starbucks. Quán cà phê ở phía cuối sảnh ẩm thực trong trung tâm mua sắm.”

“Chị biết Starbucks là gì.” Chị đáp, lại bực tức.

“Em xin lỗi. Em không nhận ra chị còn am hiểu cả những món ăn ngoài nhà tù.”

“Im ngay.” Chị nói, nhưng giọng đã dịu lại.

Tôi không kiềm chế được mình mỉm cười. Trong giây lát, chúng tôi đã trở lại đúng nghĩa là chị em. Tôi cất điện thoại đi, lấy cặp kính râm to nhất tôi có thể tìm thấy nhằm che bớt gương mặt bị tàn phá của mình, rồi xuống nhà vẫy taxi.

Lần đầu tiên tôi đi bộ bên cạnh Shana. Một gã tuổi trung niên, dáng người mảnh khảnh mặc quần jean và áo sơ mi kẻ ô tình cờ đang ngồi tại bàn. Chẳng có lý do gì để liếc mắt nhìn đến lần thứ hai. Không phải chờ đến khi nhìn kĩ không gian đông đúc này thì tôi mới nhận ra sai lầm của mình. Tại sao người này lại nổi bật trong tất cả những người mà tôi đã thấy.

Khi tôi quay lại bàn, Shana vẫn đang mỉm cười với tôi.

“Chị đã làm tốt.” Chị nói với nụ cười tự hào không giấu giếm.

Chị đã làm tốt. Chị đã làm rất tuyệt. Mái tóc suôn dài đã không còn. Chị đã cắt tóc ngắn, kiểu tomboy làm biến đổi những đường nét gương mặt chị, khiến vẻ ngoài của chị trở nên trẻ trung hơn cũng như nam tính hơn, xét cả đôi bờ vai hơi rộng, bộ ngực phẳng và cặp hông như không tồn tại của chị. Tôi có nhét vào túi mấy cái áo len, nhưng chắc chị đã dùng một ít tiền mua quần áo mới, vì chị hãnh diện khoe chiếc quần jeans rách cũng như chiếc áo sơ mi vải flannel cài cúc kín cổ. Chị ấy quả là thích hợp để quảng cáo cho hãng Gap hoặc Old Navy. Chiếc áo choàng len kẻ ca rô tông màu đất hợp với nước da của chị còn hơn cả chiếc màu da cam, nhưng chị ấy cũng trang điểm một chút. Tôi đoán là thoa kem nền. Có thể thêm ít phấn. Vừa đủ mang lại sức sống cho làn da, trông chị trẻ ra đến mấy tuổi.

Tôi cảm thấy như thể mình đang chứng kiến màn lột xác khó tin nào đó. Làm sao trông chị ấy cứ như thiếu nữ tuổi đôi mươi, chưa từng bị giam cầm thế kia?

Chị để cái mũ lưỡi trai lên trên bàn trước mặt, cạnh cốc cà phê, cái túi xách tay hình trống tôi để lại cho chị trong xe nằm dưới sàn, tô điểm đôi chân.

Tôi chọn chỗ ngồi đối diện chị, cảm thấy mình lạc mốt trong bộ đồ mặc đại vào người, bàn tay và gương mặt thương tích quá dễ thấy. Chúng tôi không thể nấn ná lâu ở đây được. Chúng tôi sẽ không thể lảng vảng ở bất kỳ đâu mà không gây sự chú ý.

Chị nhấp một ngụm cà phê. Những ngón tay trên bàn tay trái của chị đang gõ nhịp trên bàn, một dấu hiệu cho thấy chị đang nóng ruột dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Thế nào?” Tôi hỏi, ra dấu về phía tách cà phê.

Chị nhăn nhó. “Như nước đái mèo ấy. Không thể gọi món được. Thằng nhóc trong hàng la hét vào mặt chị.”

“Starbucks là một nét văn hóa. Rồi chị sẽ quen thôi.”

Chị lại nhăn nhó, bỏ tách cà phê xuồng, cầm cái mũ lên và vặn xoắn nó trong hai bàn tay.

“Giờ sao đây?” Chị hỏi.

“Có việc gì đặc biệt chị muốn làm không? Việc gì đó chị đã mơ đến suốt thời gian qua?”

Chị liếc tôi vui vẻ. “Adeline, chị là tù nhân chung thân. Tù nhân như chị không ước mơ. Chị không có cái kiểu “ngày nào đó” đâu.”

“Nhưng thế giới bên ngoài có giống như trong trí nhớ của chị không?”

“Hầu như thế.” Chị nhún vai. “Ầm ĩ hơn. Điên rồ hơn. Như thể những hồi ức đã phai mờ dần, còn đây là thế giới thực.”

“Nó gọi là bị choáng ngợp.”

Chị lại nhún vai, cố gắng tỏ ra lãnh đạm, trong khi vẫn tiếp tục vặn vẹo cái mũ. Từ ba mươi năm biệt giam đến một buổi trưa giữa khu buôn bán ở Boston. Thật quá sức đối với hầu hết mọi người.

“Chị có thể đi mà.” Tôi điềm tĩnh nói. “Bỏ em lại. Cứ thế đi thôi.”

Chị không cắn câu. Thay vào đó, đến lượt chị nhìn tôi chăm chú. “Đi đâu? Với ai? Làm gì? Chị không biết lái xe. Chị chưa bao giờ có việc làm. Chị không biết làm sao em tìm được một căn nhà hay căn hộ cho thuê, chưa nói đến chuyện nấu một bữa ăn. Trong phần lớn cuộc đời mình, nhà nước đã chăm sóc cho chị. Chị nghĩ mình quá già để thay đổi điều đó rồi.”

“Em xin lỗi.” Tôi đáp. Chủ đề của tôi trong ngày.

“Tại sao? Chẳng có gì liên quan tới em hết. Chuyện xảy ra nó đã xảy ra rồi. Chẳng phải em là bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp sao? Vì đôi khi chị dường như không hiểu nổi em.”

“Chị sẽ giúp em chứ?” Tôi hỏi. Bởi vì giờ thì chị ấy đã ở thế giới bên ngoài, tôi không chắc nữa.

“Chị có kiểm qua lịch công tác xã hội gấp gáp của mình rồi. Có vẻ hôm nay chị sẽ dành thời gian đối đầu kẻ sát nhân hàng loạt. Nhưng chỉ thế thôi. Thêm bất kỳ kẻ sát nhân nào nữa, chúng ta có khi phải đàm phán về tiền bạc. Chết tiệt, rốt cuộc chị có thể được tuyển dụng chứ nhỉ.”

“Chị bảo không biết Sát Thủ Hoa Hồng là ai là nói thật à?”

“Đúng.”

“Và chị chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai?”

Chị nhìn tôi khó chịu.

“Tối qua kẻ sát nhân đã ghé thăm căn hộ của em.” Tôi thì thầm. “Tặng em một món quà. Ba lọ thủy tinh đựng đầy da người.”

Chị thậm chí không chớp mắt. “Tại sao hắn lại nghĩ em thích món quà như thế?”

Tôi không nói gì. Tôi có thể nói, nhưng tôi không nói.

“Sợ hả Adeline?”

“Chị không sợ chắc?”

“Không bao giờ. Thậm chí chị còn chả hiểu cảm xúc này. Em không thể cảm thấy đau đớn. Lẽ ra em cũng không biết sợ mới phải chứ.”

“Thi thoảng em hay gặp ác mộng. Em đang ở một nơi rất tối tăm. Tất cả những gì em thấy được chỉ là một tia sáng vàng vọt. Và em sợ hãi. Mỗi lần như thế em toàn bừng tỉnh và thét lên. Nó từng khiến cha nuôi em trăn trở suốt mấy năm. Rằng một con bé không cảm nhận được đau đớn nhưng vẫn có thể trải nghiệm được nỗi sợ hãi.”

“Em mơ về cái phòng chứa đồ.” Chị nói.

“Em nghĩ vậy.”

“Vậy là có những thứ làm em sợ. Adeline, chị không muốn nói về chuyện quá khứ. Em đã bắt đầu trò chơi này. Chị hoàn toàn hy vọng việc này không chỉ là một chuyến đi tìm về ký ức.”

“Em cần chị làm điều chị đã hứa, em cần chị bảo vệ em.”

Chị nhìn gương mặt bị rạch ngang dọc của tôi, và đến tôi cũng thấy thật mỉa mai. Nhưng rồi chị nhún vai và hồ hởi nói tiếp: “Chị ở đây rồi mà đúng không?”

“Còn sau đó...”

“Em sẽ trao cho chị một thứ chị luôn thèm muốn.” Chị tôi trầm ngâm, và lần đầu tiên, tôi có thể nắm bắt được sự nuối tiếc trong giọng nói của chị.

Đây là mánh hòng kiểm soát chị ấy. Bạn có thể muốn tình yêu và lòng chung thủy. Nhưng đáng tin cậy hơn phải là thứ hấp dẫn tính tự yêu mình căn bản của chị ấy. Bảo đảm rằng chị ấy sẽ nhận được thứ gì đó. Sau ba mươi năm bị biệt giam, chị gái tôi hẳn là chưa bao giờ nhận được nó trong thế giới thực.

“Em sẽ đưa chị về chỗ của em.” Giờ tôi cho chị biết.

“Có an toàn không?”

“An toàn như bất cứ đâu.”

“Nhưng cảnh sát sẽ theo dõi.”

“Đó là lý do tại sao em có kế hoạch. Chị có tin em không, Shana?”

Chị mỉm cười. “Em có tin chị không, em gái bé bỏng?”

“Em đang mang những dấu hiệu chứng minh điều đó.”

“Hiểu rồi.” Chị đứng dậy, quẳng cốc cà phê vào thùng rác gần nhất, rồi cầm túi lên. “Dẫn đường đi. Đến lượt em thể hiện rồi đấy.”

Tôi đưa chị đến cửa hàng quần áo Brooks Brothers. Nỗ lực cải trang đầu tiên của chị khiến tôi nảy ra một ý. Cảnh sát có thể nghi ngờ nếu tôi quay về căn hộ cùng một phụ nữ, nhưng nếu một bác sĩ tâm thần quay về nhà cùng một quý ông lịch lãm, chuyên nghiệp thì sẽ chẳng sao. Có thể là một đồng nghiệp. Một bạn trai. Hoặc nhà trị liệu của riêng tôi. Những khả năng là vô tận, và không ai trong số này gợi nhắc đến chị gái đang trốn trại của tôi.

Trong cửa hàng, Shana có vẻ ngượng ngập, và chị không thể ngăn mình sờ mó, lúc thì mấy cái áo sơ mi, cà vạt, bộ vest hay có lúc lại là bức tường giả sơn. Chúng luôn khiến chị mắt tròn mắt dẹt, như gái quê lần đầu ra tỉnh.

Tôi chọn một bộ comple màu xám thẫm cổ điển, trong khi người bán hàng bám theo chúng tôi sát gót, hồi hộp dõi theo những ngón tay lang thang của Shana, gương mặt bị tàn phá và bàn tay băng bó của tôi với nỗi lo sợ ngày càng tăng. Cuối cùng, tôi cũng chọn xong một bộ đồ hoàn chỉnh, đẩy chị tôi cùng đống quần áo vào phòng thay đồ.

“Ối trời ơi.” Ba mươi giây sau chị thốt lên.

“Không vừa à?”

“Vừa ấy hả? Em có xem qua giá chưa?”

“Thôi mà, anh yêu.” Tôi cố tình nhấn mạnh từ này cho tay bán hàng đang lảng vảng gần đó nghe thấy. “Hàng nào của nấy, nhưng anh xứng đáng mà. Thôi, mặc vào đi!”

Gần mười phút sau, Shana bước ra. Chị vẫn đang phải vật lộn với mấy cái cúc, với cà vạt. Trông chị như một người đang phải chiến đấu với cái tủ quần áo, chứ không phải mặc quần áo của mình khi ở nhà. Tôi cài cúc cho chị, chỉnh sửa thẳng thớm trang phục, rồi kéo chị ra đứng trước gương.

Cả hai chúng tôi cùng nhìn chằm chằm. Có phải kia là mái tóc không? Có vấn đề gì với đường nét trên gương mặt chị thế kia? Vì Chúa biết cha chúng tôi không bao giờ chạy khắp nơi trong bộ đồ của Brooks Brothers, thế nhưng, chỉ trong vòng một tích tắc ở đây... Shana có thể là người đang đứng trên thảm đỏ, nhưng chính Harry Day đang nhìn trừng trừng lại chúng tôi từ trong gương.

Tôi không thể kiềm chế nổi. Tôi run rẩy. Shana đã nhận thấy. Chị bặm môi lại, không nói lời nào.

“Chúng tôi lấy bộ này.” Tôi thông báo với người bán hàng. “Cắt hết nhãn dán đi. Anh ấy sẽ mặc luôn.”

Tôi lấy thêm chiếc áo choàng len dài màu đen vào túi, đưa thẻ tín dụng cho người bán hàng, anh ta vẫn không dám nhìn vào gương mặt tôi.

Đây là chiếc thẻ tín dụng sơ cua tôi vốn cất trong két thay vì để trong túi xách, vì sợ bị trộm. Rất có khả năng cảnh sát sẽ theo dõi các tấm thẻ khác của tôi, căn cứ chuyện Shana được cho là đã cầm theo túi xách của tôi trốn thoát. Nhưng với cái thẻ này thì chẳng có vấn đề gì. Kể cả nếu cảnh sát có lần ra được nơi mua, một phụ nữ chuyên nghiệp mua sắm tại Brooks Brothers không thể nào bị xem là nghi phạm đúng không?

Rời cửa hàng thời trang, tôi dẫn chị đi vài dãy nhà nữa đến một tiệm làm tóc dành cho khách không hẹn trước. Ở đấy, cậu nhóc chán chường chỉnh sửa lại tươm tất công việc dở tệ của chị tôi, rồi theo yêu cầu của tôi, nhuộm thêm cho chị ít sợi tóc vàng. Phía góc salon một chiếc ti vi đang mở. Bản tin tối có đưa tin về vụ vượt ngục buổi sáng, bao gồm cả việc đăng một bức ảnh chụp chân dung trông rõ chán đời của chị tôi. Tôi liếc nhìn thằng bé làm tóc. Có vẻ nó không để ý đến tin tức hay tấm ảnh. Dù cho có để ý thì nó cũng không thể liên hệ hình ảnh một phụ nữ hốc hác, mặc áo tù màu cam với một quý ông ăn mặc lịch lãm, tươm tất đang ngồi trên ghế làm tóc của mình.

Tuy thế, tôi vẫn thầm tạ ơn khi cả hai chị em hối hả rời khỏi tiệm. Băng qua phố vào hiệu thuốc, tôi mua món đồ cuối cùng: cặp kính đọc sách có gọng dày màu đen. Khi tôi đeo lên mũi chị, Shana nhíu mày, có vẻ như suýt hắt hơi.

Nhưng kết quả cuối cùng thì xứng đáng.

Shana Day đã biến mất hoàn toàn. Giờ đây, thế vào đó là hình ảnh một thương nhân thành đạt.

“Đây là hình ảnh của cha em đúng không?” Shana hỏi tôi. “Em biết đấy, người cha kia.”

“Không.”

“Tại sao không?”

“Cha em là một học giả, ông ấy thích đồ vải tuýt hơn.”

Chị nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đang nói tiếng nước ngoài. Chắc chắn với chị ấy, tôi cũng thế.

“Roger nhé.” Tôi nói nhanh, chỉnh ngay ngắn chiếc kính trên mặt chị. “Từ bây giờ chúng ta sẽ gọi chị là Roger. Chị là một bác sĩ, thực ra là nhà trị liệu của em. Sau buổi sáng hôm nay, không ai trách gì nếu em cần một bác sĩ tâm thần đâu.”

Chị tôi chạm vào một trong những vết thương trên mặt tôi.

“Chị là một chuyên gia về đau đớn.” Chị lạnh lùng đáp.

Rồi chị quay mặt đi, không ngừng cựa quậy dưới sức nặng của bộ trang phục mới, những ngón tay hết siết chặt rồi lại duỗi ra hai bên vạt áo.

Chúng tôi tiếp tục xuống phố. Tôi thì vẫn nhìn qua vai mình, còn chị một lần nữa vẫn giữ nguyên nét mặt thâm trầm khó đoán.