Chương 36
Lẽ ra chúng tôi nên quay về căn hộ của tôi cho an toàn, nhưng hai chị em vẫn đi tiếp. Dường như chẳng ai nhận ra Shana, và khi màn đêm buông xuống, chúng tôi càng cảm thấy an toàn hơn với diện mạo mới cải trang của chị. Nghĩ lại đến lần thứ hai, Shana muốn thử ăn bánh pizza. Tôi dẫn chị ấy đến cửa hàng dưới tầng hầm ngon nhất mà tôi biết, nơi người ta có thể mua một lát bánh có cỡ quả bóng với lớp phủ đẫm pho mát chảy dài thành sợi. Ban đầu, đứa trẻ đằng sau quầy đăng ký quá choáng váng trước gương mặt gạch ngang gạch dọc của tôi đến nỗi không trả lời khi chúng tôi gọi món. Nó nhìn tôi chằm chằm, miệng hơi há ra.
Shana nhoài người vào quầy, ném cho thằng bé cái nhìn nghiêm nghị. Nó khẽ kêu lên, xoa xoa hai cánh tay như thể đang cố giữ ấm, rồi vội vàng làm bánh. Nó trao cho chúng tôi hai lát bánh miễn phí.
Chúng tôi vừa ăn bánh vừa đi dọc vỉa hè, làm dây mỡ pizza lên khắp mặt và thấy mình thật đỏm dáng, như thể chúng tôi đang chạy trốn cái gì đó.
Shana tuyên bố đấy là cái bánh pizza ngon bá cháy nhất chị từng ăn. Chị nhớ lại những cái bánh khác từ ngày xưa. Trong tù chị thường xuyên lục lại từng mảnh hồi ức về quãng đời của mình trước khi bị biệt giam, tua đi tua lại từng khoảnh khắc trong đầu như một cuốn băng gia đình đã cũ. Có thể đó là lý do tại sao chị chẳng quên gì. Chị đã biến hồi ức thành một hình thức nghệ thuật, như một cuốn album gia đình của riêng mình.
Đã quá năm giờ chiều, những người đi làm về đang vội vàng bắt xe buýt, tàu điện ngầm, taxi, ai ai cũng co ro trước cái lạnh buốt da.
Chúng tôi gồng mình chịu đựng cái lạnh buổi tối, tiếp tục dấn bước, không nói lời nào, vì làm thế sẽ khiến tất cả những chuyện này trở nên quá thật, sẽ làm nảy sinh những nghi ngờ, lo âu và ngần ngại. Tốt hơn là cứ thế này. Tốt hơn là dứt khoát không nên nghĩ về những giờ khắc đang chờ phía trước.
Bạn có thể gói gọn cả một cuộc đời vào một buổi chiều không? Có thể xây dựng lại một gia đình, tái tạo lại những mối ràng buộc đã cũ không?
Tôi dẫn Shana đi qua công viên Boston Common đến Public Garden, nó vẫn tuyệt đẹp ngay cả trong giờ muộn thế này vào mùa thu. Giống như trong cửa hàng quần áo, chị không thể ngăn mình sờ vào mọi thứ. Vỏ một cái cây đặc biệt hùng vĩ. Những cành cây đu đưa, rủ xuống từ một cây liễu trụi lá. Những cành đầy gai trên bờ giậu bao quanh. Chúng tôi đứng trên một cây cầu, ngắm các du khách chụp nhanh mặt hồ, nơi đây khi mùa xuân sang sẽ tổ chức đạp vịt. Rồi chúng tôi đi bộ xuống phố Newbury, nơi Shana tròn mắt nhìn cửa sổ của các gian hàng thời trang đồ hiệu và các mặt hàng có giá trên trời.
Những ngón tay của chị vẫn hết nắm lại buông hai bên vạt áo, nhưng chị không hề đi chậm lại, ngay cả khi rất nhiều khách bộ hành va vào chị, và có lúc chị suýt bị vướng vào xích dắt chó. Đôi mắt chị vẫn dữ dội, thu nạp tất cả mọi khung cảnh. Chị khiến tôi nhớ đến một con diều hâu, chưa hoàn toàn sẵn sàng bay nhưng nó vẫn hoài nhớ bầu trời xanh trong đầy hứa hẹn.
Chúng tôi đi lang thang. Đến trung tâm mua sắm Prudential, sau đó đi qua cầu dành cho khách bộ hành vào trong Copley Center. Chúng tôi chẳng đi đến đâu cụ thể, cứ thế đi khắp nơi.
Thi thoảng người ta nhìn tôi chòng chọc, và đôi khi họ nhìn chị ấy chằm chằm. Nhưng trong đám đông đang tất bật ngược xuôi, chẳng ai mất thời gian soi quá kĩ hay quá lâu. Chị tôi đã đúng về khả năng hòa tan trong đám đông của chị. Cứ công khai thế này có khi lại dễ giấu mình hơn.
Shana kể cho tôi nghe những câu chuyện về thức ăn trong tù tồi tệ như thế nào, lính gác nói chung thực sự tốt, những thú vui khi sống mà không có sự riêng tư nào và thậm chí đến nước chảy cũng quá yếu. Nhưng phần lớn toàn là chị hỏi tôi về những ngọn đèn đường, về các xu hướng thời trang và sao lại có những chiếc xe bé tí trông như thể ta có thể nhét chúng vào túi xách và ai là người dạy mọi người lái xe vậy? Chị muốn chạm vào những tòa nhà. Chị muốn ngắm nghía tất cả mọi thứ. Chị muốn ngấu nghiến cả cái thành phố này trong vòng ba mươi phút hoặc ít hơn.
Chị gái tôi. Hai chúng tôi cuối cùng lại được bên nhau.
Sáu giờ chiều. Không khí lạnh lẽo hơn, những vỉa hè khá thưa người.
Chị quyết định ăn thêm pizza. Lần này tôi gọi nguyên một chiếc bánh, cùng sáu lon bia. Tôi mang bia còn Shana mang hộp pizza khi cuối cùng tôi cũng bắt taxi, cho tài xế biết địa chỉ tới tòa nhà mình ở.
Trong xe taxi, chúng tôi không nói chuyện. Ngay cả khi xuống xe trước mặt tòa nhà cao tầng của tôi, hai chị em cũng chẳng nói lời nào. Shana cứ nhìn lên, nhìn lên, lên mãi nhưng chả nói gì.
Tôi thấy một xe cảnh sát tuần tra ở góc phố, nhưng đèn trên mui xe không sáng, cửa xe không bật mở khi trông thấy tôi và một anh bạn đồng nghiệp nam giới, rõ ràng được trang bị bằng bữa tối trên tay, đang tiến vào tòa nhà.
Có thể cảnh sát nghĩ rằng tôi thông minh khi mời một anh chàng đến ở lại qua đêm.
Ai biết được?
Ông Daniels chào đón chúng tôi bên trong. Ông liếc nhìn gương mặt sẹo đỏ ối của tôi, mặt tái nhợt và gần như lắp bắp.
Rằng vừa một tiếng trước, tôi có khách đến thăm.
“Cậu Sgarzi nào đó. Charlie Sgarzi.” Ông Daniels lo lắng thông báo.
Shana phát ra âm thanh lí nhí trong cổ họng. Có thể là tiếng càu nhàu.
Ông Daniels ném sang chị cái nhìn căng thẳng trước khi nói tiếp. “Nhưng tôi không cho phép cậu ta lên lầu. Tôi bảo cậu ta để lại tên và số điện thoại rồi cô sẽ liên hệ sau.”
“Nhưng ông đã bảo anh ta rằng tôi đã ra ngoài.” Tôi nói rõ.
Ông Daniels nhìn tôi dò hỏi. “Tôi phải nói vậy. Cậu ta muốn gặp cô nhưng cô không có nhà.”
Tôi không đôi co thêm nữa, nhận lấy tờ giấy ghi chép của ông Daniels và cảm ơn ông ta đã giúp đỡ.
Trong thang máy, Shana vụng về lảo đảo khi cáp treo bắt đầu chuyển động, rồi đứng chôn chân giữa thang máy, mặt tái nhợt khi thang máy đi qua từng tầng. Đến tầng của tôi, chị là người đầu tiên bước ra ngoài.
“Nhanh quá.” Chị lẩm bẩm. “Mọi thứ. Nhanh đến phát sợ.”
Chúng tôi đến cửa căn hộ của tôi. Chị bước lên trước. Tôi ngoan ngoãn lùi lại phía sau. Đúng thế. Như thể chúng tôi đã làm thế suốt bao năm qua.
Khi đã vào trong nhà, chúng tôi gạt bữa tối sang một bên, nhanh chóng khám xét không gian này. Không có dấu hiệu của Sát Thủ Hoa Hồng. Thiết bị giám sát cũng không bị đụng tới, đoạn băng dính che mắt vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Chị sẽ cần một con dao.” Chị nói.
Tôi dẫn chị đi vào bếp, chỉ tay về phía giá để dao.
Mất một lúc chị không chọn con dao to nhất, không chọn con dao nhỏ nhất, mà là con dao rõ ràng cho chị cảm giác vừa tay nhất. Tiếp theo chị lấy cái chuốt dao ra và bắt đầu mài.
Thế đấy. Khoảnh khắc của chúng tôi đã hết. Chúng tôi hẳn đã nói tất cả mọi chuyện. Chúng tôi đã nói ra tất cả những điều nên nói. Chẳng còn gì quan trọng nữa. Chúng tôi giờ đây tập trung vào công việc.
Có thể cha nuôi của tôi đã đúng. Lẽ ra nhiều năm trước tôi không nên mở lá thư đầu tiên ra đọc. Lẽ ra tôi nên dành phần đời còn lại của mình làm bác sĩ Glen, đừng bao giờ nghĩ ngợi gì đến cây phả hệ Harry Day. Chỉ nhìn về phía trước, không bao giờ quay đầu lại.
Shana cởi áo choàng, mở hộp pizza. Lưỡi dao chị lựa chọn nằm trên quầy bếp bên cạnh, dễ dàng nằm trong tầm với. Tôi vừa trang bị một kẻ sát nhân hàng loạt, tôi tự thách thức mình phải cân nhắc, nhưng ý nghĩ vẫn mơ hồ, như thế nó áp dụng cho một người khác. Tôi đã giúp một nữ sát thủ khét tiếng nhất bang trốn khỏi nhà tù. Rồi tôi lại đưa cô ta quay về căn hộ của mình. Một người phụ nữ không biết gắn bó và hoàn toàn không hiểu thế nào là thấu cảm, tình yêu và bao dung.
Bàn tay trái quấn băng của tôi sờ lên mặt mình, tưởng tượng được những đường cắt mỏng manh như lưỡi dao cạo mà tôi không thể cảm thấy.
Chị gái tôi, kẻ rạch gương mặt của tôi thành ra thế này, đã giữ đúng lời hứa. Kẻ mà suốt mấy giờ đồng hồ ngay sau khi trốn trại không bỏ rơi tôi ngay cả khi có thể. Thậm chí đến bây giờ, chị vẫn ngồi ăn pizza như thể chẳng bận tâm đến bất kể cái gì trên thế gian này. Chị sẽ đảm nhận đương đầu một kẻ sát nhân hàng loạt khác, chị sẽ bảo vệ cô em gái bé bỏng của mình, bởi vì đó là những gì chị đã hứa. Hứa với cha chúng tôi, bốn mươi năm trước. Hứa với tôi, mới ngay sáng hôm nay.
Và tôi đã nhận ra rằng suốt những năm tháng qua, tôi vẫn chưa hề hiểu chị gái mình mặc dù tôi quen biết chị khá rõ. Bản chất của tất cả các gia đình. Bản chất của mỗi người chúng tôi.
Tôi với tay qua quầy bếp, siết chặt tay Shana.
Và một lúc sau, chị cũng siết chặt tay tôi.
“Giờ sao?” Chị hỏi, đã tự thưởng cho mình miếng bánh thứ hai.
“Giờ ấy à...” Tôi đáp. “Chúng ta đợi.”