Chương 37
“Chúng ta biết gì về Charlie Sgarzi?” D.D. nói ra suy nghĩ của mình, khi Phil lái xe đưa họ đến căn hộ của tay phóng viên. “Hắn là kẻ muốn trở thành người khác, hắn được mệnh danh là Kẻ Giả Tạo Vĩ Đại. Và chúng ta biết gì về Sát Thủ Hoa Hồng? Những vụ án mạng của hắn trông có vẻ giống những sản phẩm được dàn dựng hơn là những tội ác do bản năng thôi thúc. Những cái chết gần như đến quá nhanh, trong khi khâu lột da sau khi chết gần như lại quá kinh hoàng. Rồi còn chai sâm banh và những bông hồng, chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ để làm màu thì đúng hơn. Bởi vì suốt những tháng năm qua, Charlie vẫn đang giả vờ. Hắn đang làm những gì hắn nghĩ một kẻ sát nhân nên làm. Như thể một vai diễn hắn đã nghiên cứu cho một vở kịch. Hay một nhân vật trong tiểu thuyết?”
Phil liếc sang cô. “Hắn trở thành kẻ sát nhân hàng loạt để bán sách à?”
“Tất nhiên. Chúng ta biết những vụ án mạng không có động cơ là sự ám ảnh, cưỡng ép tâm lý hay những ảo tưởng bệnh hoạn về tình dục. Mà phần nhiều đều có động cơ chính là tiền bạc. Anh dám cá bao nhiêu, Charlie cố gắng chào bán một cuốn sách về vụ giết em họ hắn ba mươi năm trước, nhưng không ai mua. Shana Day thì không đủ gợi cảm. Còn Harry Day, người cha khét tiếng của cô ta, chỉ đơn thuần là bị lãng quên.”
Phil họa theo. “Vì thế Charlie dựng lên một kẻ sát nhân hoạt động theo phong cách Harry Day. Ngoại trừ hắn ta không thể lo được phần tấn công tình dục, cũng như tất nhiên là không chịu đựng được phần bắt-cóc-và-tra-tấn-suốt-nhiều-ngày. Hắn chỉ làm được mỗi một việc là để lại dấu hiệu đặc trưng, lột da người.”
“Hoàn thành công việc như thế cũng đủ lạnh xương sống rồi. Và hắn không phải là kẻ sát nhân chuyên nghiệp, nên hắn tấn công theo cách rất kỳ cục. Phục kích các phụ nữ đang ngủ, chuốc thuốc mê họ nhằm giảm thiểu bất kỳ cơ hội chống cự nào. Rồi mới bắt đầu vào việc. Bởi vì đó không phải là trò giết chóc, mà là một kiểu trò chơi kết thúc.”
“Còn mẹ hắn.” Phil thở dài đánh thượt. “Ý tôi là tiếp đi. Giết cả mẹ đẻ hắn thì sao?”
“Hắn phải làm thế.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cái chết của mẹ hắn loại hắn khỏi diện nghi phạm, trong khi đồng thời tạo cho hắn cái nhìn của kẻ trong cuộc để bán được tiểu thuyết. Tôi đã sai về sự kiện châm ngòi đối với Sát Thủ Hoa Hồng. Không phải việc Charlie đang điều tra vụ giết Donnie. Mà là việc mẹ hắn đang bị ung thư giai đoạn cuối. Chính điều này mới khiên hắn quay về thị trấn, nhớ không? Khiến hắn bắt đầu suy nghĩ về quá khứ. Ngay khi hắn nhận ra mình không thể bán được tiểu thuyết A và bắt đầu cân nhắc đến tiểu thuyết B... Đến lúc này thì mẹ hắn đang ở cận kề kết thúc rồi, đúng không? Anh đã thấy bà ấy. Và nói thẳng, so sánh với những gì căn bệnh đang hành hạ bà ta trong nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần nữa, tôi dám cá rằng Charlie tự thuyết phục mình rằng phương pháp của Sát Thủ Hoa Hồng còn nhân hậu hơn. Bà ấy chẳng còn cảm thấy gì nữa. Nhưng làm chuyện này còn khó khăn hơn hắn tiên liệu rất nhiều. Những dấu vết ngập ngừng, nhớ không? Trong toàn bộ kế hoạch của hắn, có nhiều việc nói thì dễ hơn làm.”
Phil nhăn nhó, rõ ràng không ưa thích giả thuyết này, nhưng không muốn tranh cãi. “Còn cô? Thậm chí cô còn chẳng quen biết Charlie Sgarzi. Vậy tại sao hắn đẩy cô ngã cầu thang?”
“Như chúng ta đã nghĩ, chắc vì tôi đã khiến hắn mất cảnh giác. Hắn quay lại cứ ngỡ rằng sẽ là hiện trường tội ác vắng vẻ, nhưng ai ngờ lại chạm trán một thanh tra hình sự. Quyết định trong nháy mắt, hắn xô ngã tôi xuống cầu thang. Sau đó có thể là hắn chạy như ma đuổi khỏi hiện trường, yên dạ vì không lo sợ bị phát hiện. Ngoại trừ như anh và Alex đã nói, tôi đã quay lại. Tôi tiếp tục cuộc săn, và tôi nghĩ điều này khiến hắn sợ hãi, nhưng rất có khả năng cũng làm hắn phải suy nghĩ. Một kẻ tội phạm thì cần gì? Một kẻ thù không đội trời chung. Và cho dù có lên kế hoạch hay không, Sát Thủ Hoa Hồng giờ đã có một kẻ thù. Đáng sợ đối với hắn khi hắn có tư cách là kẻ sát nhân, hấp dẫn đối với hắn khi hắn trong vai tác giả tương lai có sách bán chạy nhất. Một lý do khác khiêu khích tôi là mẩu giấy riêng tư để lại trong nhà tôi, từng phút trôi qua Charlie nhận được khoản trả trước ngày càng lớn cho cuốn sách.”
Phil càu nhàu. “Và đang giúp Shana trốn thoát à?”
“Điều đó thì tôi không hiểu.”
“Cuối cùng, một câu trả lời chân thực.” Ông mở to mắt.
“Chính Sam Hayes mới là cao trào.” D.D. nóng ruột cho ông biết. “Tại sao các tài liệu của Harry Day xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà cậu ta, anh còn cách giải thích nào khác không? Charlie đã đặt chúng ở đó vì muốn đánh lạc hướng để chúng ta nhắm vào Hayes. Hoặc có thể nếu Hayes không bị ngã khỏi thang và bị thương ở lưng, cậu ta sẽ thành nghi phạm chính. Nhưng một lần nữa, mỗi bi kịch đều cần các nghi phạm. Thế nên Charlie đã tạo ra một nghi phạm: Samuel Hayes, người từ ngày xửa ngày xưa đã có mối quan hệ với Shana Day, bây giờ lại sở hữu những giấy tờ cá nhân của kẻ sát nhân hàng loạt. Cậu ta ngày càng trở thành kẻ phạm tội rõ ràng hơn qua từng phút, đúng không? Đặc biệt khi tất cả những gì Samuel có thể nói đó là cậu ta tìm thấy những thứ đó. Tiếp tục đi.”
“Nhưng Hayes đang bị liệt.” Phil phản pháo. “Biến cậu ta trở thành nghi phạm nghèo rớt.”
“À, nhưng chấn thương của cậu ta mới gần đây thôi, và theo lời Hayes, cậu ta nhận được các tài liệu này trước khi bị ngã. Thực ra phong bì đấy hẳn đã đến ngay sau khi nạn nhân đầu tiên của Sát Thủ Hoa Hồng bị giết chết.”
Phil cau mày. Cô đang thắng, cô có thể cảm nhận được điều đó.
“Còn bác sĩ Adeline Glen?” Phil gợi ý. “Sát Thủ Hoa Hồng đang rình mò cả cô ấy nữa. Chúng ta đã giả sử đó là một người hâm mộ, nhưng theo giả thuyết của cô...?”
D.D. cân nhắc điều này. “Đỉnh điểm.” Cô lẩm bẩm. “Bởi vì trò chơi này không thể cứ diễn ra mãi, và Sát Thủ Hoa Hồng phải kết thúc nó ở khúc cao trào. Bằng cách giết chết con gái thần tượng của hắn. Đoạn kết đẫm máu.”
“Thế rồi sao? Sát Thủ Hoa Hồng cứ thế biến mất à? Rửa tay gác kiếm sao?” Phil nhăn mũi. “Khá thất vọng đấy, nếu cô hỏi tôi. Cả trong đời thực lẫn trong sách.”
“Anh nói đúng. Vụ này đòi hỏi một giải pháp quyết định. Bằng không Charlie sẽ không thể đưa các câu nói của thanh tra vào trong sách, chưa nói đến chuyện xin giấy phép xuất bản. Theo kế hoạch làm việc của Charlie, Sát Thủ Hoa Hồng có thể có kết cục là bị bắt. Nhưng làm sao...” D.D. xoa xoa thái dương, bắt đầu cảm thấy nhức đầu.
“Charlie có kế hoạch đầu hàng à?” Phil hỏi. “Chờ đã, như thế cũng không hiệu quả đâu. Bọn sát nhân không thể hưởng lợi từ tội ác của chúng. Chúng ta mặc định Charlie là Sát Thủ Hoa Hồng, sự nghiệp xuất bản của Charlie xem như hết.”
“Vật hiến tế.” D.D. suy luận. “Cách duy nhất để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Charlie bày mưu để bịa ra người nào đó khác là kẻ sát nhân. Chết tiệt, có thể đó là lý do tại sao hắn mang cho chúng ta Samuel Hayes. Charlie sẽ giết chết bác sĩ Glen, rồi quay lại căn hộ của Hayes và phục kích cậu ta bằng thuốc mê. Một khi Hayes đã bất tỉnh, Charlie có thể giấu hung khí giết người vào trong căn hộ, thậm chí có thể ngụy tạo một thư tuyệt mệnh, sau đó vác Hayes vào bồn tắm.”
“Bồn tắm à? Sao lại là bồn tắm?”
Lúc này họ đang gần đến căn hộ của Charlie. D.D. nói nhanh hơn.
“Bởi vì đó là cách Harry Day chết, nhớ không? Rạch hai cổ tay trong bồn tắm. Một kết cục thích hợp vừa khớp với một sự nghiệp tội phạm thích hợp. Hoàn tất vụ án, khởi đầu đế chế xuất bản của Charlie. Năm, sáu tháng nữa kể từ bây giờ, Charlie ký kết một thỏa thuận xuất bản quan trọng trong khi tham dự các buổi tọa đàm khắp nơi. Có thể hắn thậm chí còn tiếp tục đề đạt sô diễn cho mình, chẳng hạn như lên các kênh của Nancy Grace hay John Walsh. May mắn và tiếng tăm. Một Kẻ Giả Tạo Vĩ Đại còn có thể đòi hỏi gì nữa?”
“Samuel Hayes không bị ngã khỏi thang.”
“Chi tiết, chi tiết đi.”
Phil cho xe vào lề ngay dưới tòa chung cư của Sgarzi. D.D. ngay lập tức bật mở cửa bên chỗ cô ngồi. Cô không hề có cảm giác gì với cái vai của mình hay Melvin hay cơn nhức đầu nữa. Cô đang cảm thấy hồi hộp, phấn khích và adrenaline đang tăng lên. Cô đang cảm thấy tất cả những gì cô yêu thích nhất trong công việc này.
“Chờ đã”
Giọng cương quyết của Phil khiến cô khựng lại. “Ở lại đây.” Ông ra lệnh. “Không đời nào tôi để cô đối mặt với một kẻ có thể đã giết ba người. D.D., thậm chí cô còn đang không làm nhiệm vụ cơ mà. Chưa nói đến việc... lỡ có gì xảy ra... Alex sẽ giết tôi.”
“Alex sẽ không giết anh đâu.” Cô cãi lý. “Anh ấy sẽ chỉ xử lý hiện trường cái chết của anh một cách cẩu thả thôi.”
“D.D.”
“Phil.”
“D.D.”
“Không. Tôi sẽ không ở lại trong xe như một chú chó con vô dụng. Chúng ta là đồng đội. Anh đã luôn luôn hỗ trợ tôi, còn tôi luôn luôn có anh bảo vệ. Giờ thì đưa cho tôi khẩu 38 mà tôi biết anh đang giữ trong ngăn để găng tay. Trong trường hợp khẩn cấp, như thế là đủ cho tôi làm xong việc này, không cần biết có bắn súng bằng một tay hay không. Bên cạnh đó, chẳng có lý do gì để chúng ta phải vội vàng cả.”
“Ý cô là sao?”
“Chúng ta diễn với Charlie như chúng ta đã làm với Hayes. Chúng ta không ở đây để buộc tội hắn là Sát Thủ Hoa Hồng, chúng ta ở đây để nói chuyện với hắn về việc Shana trốn thoát. Sự an toàn và an ninh của hắn là mối quan tâm hàng đầu của ta. Chúng ta là những người tốt, những người bạn tốt nhất của hắn. Và này, chừng nào chúng ta còn ở đây, hãy cùng đi dạo xung quanh, kiểm tra ổ khóa trên các cửa sổ, dòm vào bất kỳ cái gì chúng ta có thể kiểm soát bằng mắt thường.”
Cô có thể đoán được Phil không thích điều này. Nhưng họ đã làm việc bên nhau được đến hôm nay, chủ yếu là vì Phil không bao giờ giỏi từ chối cô.
Ông đi trước dẫn đường. Cô theo sau ông, ngoan ngoãn cách ông hai bước.
Lúc đến trước cửa căn hộ ở tòa nhà không có thang máy, cả hai đều thở không ra hơi. Một lần nữa Phil ra hiệu cho cô bước tránh sang bên. Cô tỏ vẻ ưng thuận. Tuy nhiên, cuối cùng cũng hoài công vô ích. Phil cứ gõ cửa mãi, gõ mãi, nhưng Charlie không hề ra mở cửa.