Chương 38
Món Pizza là thứ không dễ tiêu. Tôi chỉ ăn một lát bánh, uống hết một lon bia, nhưng giờ tôi có thể cảm thấy như có cục gạch dưới đáy dạ dày. Tôi không ngừng đi đi lại lại trong bếp, nhận thức sâu sắc chứng buồn nôn ngày càng tăng, cũng như mức độ mệt mỏi đang chậm rãi khiến tôi bải hoải.
Các sự kiện trong ngày cuối cùng cũng bắt kịp tôi. Sự suy sụp không tránh khỏi luôn đi theo bất kỳ cơn hưng phấn nào do adrenaline.
Phía đối diện, tôi có thể thấy Shana cũng khó chịu không kém. Chị đã ăn gần hết chiếc pizza, một lựa chọn mà nhìn nét mặt tôi đoán giờ chị đã hối hận. Chị cũng mở nắp một lon bia, nhưng chỉ uống được một nửa. Chị đang giữ chặt nó với khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều. Shana mười bốn tuổi có thể hạ được cả két bia. Chính chị ấy ở tuổi bốn mươi tư cuối cùng đã học được tính kiên nhẫn và sự kỷ luật.
Hoặc là thế hoặc chị thực sự thấy lo mình sắp nôn mửa.
Shana đưa tay xoa hai thái dương. Chị đứng bật dậy, sự thay đổi tư thế đột ngột làm chị chới với.
“Nào.” Chị nói một cách thân mật. “Chăm sóc các vết thương của em thôi.”
Chị tiến thẳng vào phòng tắm chính. Tôi đi theo chị, vẫn chưa hoàn toàn đủ sức bước cho vững. Lẽ ra tôi nên pha một ấm cà phê. Đến nông nỗi này chúng tôi sẽ cần phải cố gắng hết sức giữ mình tỉnh táo để còn đương đầu với kẻ sát nhân.
Trong phòng tắm chính, tôi lấy bộ đồ chăm sóc y tế hàng ngày xuống, trong khi hai bàn tay Shana đang xoa khắp mặt bồn rửa bằng đá cẩm thạch, những trang thiết bị cố định đẹp đẽ bằng thép không gỉ. Buồng tắm vòi sen khá rộng, vòi bồn vòi phun bóng loáng, khiến chị thích thú. Nhưng thứ khiến chị cứ ngắm đi ngắm lại là bồn ngâm mình có hình dáng bắt mắt. Những ngón tay của chị nhảy nhót trên các mép sáng bóng, lần theo đường nét kéo dài xuống giữa bồn tắm, rồi lại đi lên ở cả hai đầu.
“Không giống bồn tắm của cha mẹ.” Chị chỉ nói có vậy.
Tay trái bị băng bó nên tôi không mở được túi khăn lau khử trùng. Shana tự giành lấy vinh dự đó. Chị lấy từng khăn cẩn thận lau vô số vết đỏ sưng tấy trải khắp mặt tôi. Các bác sĩ từng lo lắng về nguy cơ tôi sẽ bị nhiễm trùng máu, căn cứ việc tôi sẽ không cảm nhận được cơn đau đi kèm. Tôi không có can đảm nói với họ rằng sẽ chẳng có vấn đề gì, giống hệt như tôi không đủ can đảm bảo chị đừng chăm sóc cho tôi nữa.
“Không đau à?”
“Không.”
“Cảm thấy sao?”
“Thực sự em không biết. Em chẳng có cái gì để so sánh cả.”
Chị tháo băng bàn tay trái của tôi. Bên dưới lớp gạc quấn, ngón trỏ của tôi được bọc trong lớp bảo vệ dẻo riêng đặc biệt. Shana chẳng buồn gỡ đầu bảo vệ, thay vào đó chị chăm sóc các vết rạch khác trên bàn tay tôi.
Xong việc, chị nhấc cuộn băng gạc lên, nhưng tôi lắc đầu. Tôi không muốn bị băng bó như xác ướp Ai Cập. Tôi muốn nằm xuống, cuộn tròn như quả bóng và ngủ thiếp đi.
Đầu tôi nặng như chì, chân tay rã rời.
Tôi nghĩ mình sẽ phải làm cái gì đó. Làm cái gì đó trong bếp, nhưng giờ tôi không thể nhớ nổi. Những suy nghĩ của tôi cứ trôi bồng bềnh, mà không tài nào nắm bắt được.
Bên cạnh tôi, Shana đứng lắc lư, ánh mắt chị lại thiết tha nhìn chằm chằm cái bồn tắm nằm trên bệ...
Điện thoại của tôi reo vang.
Âm thanh ré lên vang khắp căn hộ, ngay lập tức tôi thoát khỏi trạng thái mơ màng.
Tôi cố gắng lết ra khỏi phòng tắm vào phòng ngủ, nơi tôi nhấc ống nghe không dây từ trên bàn cạnh giường ngủ.
“Bác sĩ Glen à?” Giọng Charlie Sgarzi vang lên trên đường dây.
Tôi gật đầu trước khi kịp nhớ ra hắn không thể trông thấy mình. “Vâng.” Tôi lẩm bẩm, liếm môi.
“Cô có sao không? Nghe giọng cô là lạ.”
“Chỉ là... mệt thôi.”
“À vâng, đúng là một ngày mệt mỏi. Tôi phải nói rằng việc Shana trốn thoát khiến tôi lúng túng. Tôi cảm thấy mình không muốn về nhà, nhưng tôi cũng không biết phải đi đâu. Tôi tự hỏi, cô biết đấy, có thể cô sẽ gặp tôi. Chúng ta có thể làm bạn cùng nhau, so sánh mấy bức thư. Hai cái đầu thì tốt hơn là một, và mấy chuyện khác nữa.”
“Không... cảm ơn.”
“Tôi có thể đến chung cư của cô nếu cô muốn. Nhưng không vào căn hộ của cô đâu.” Hắn vội vàng nói thêm. “Ý tôi là trừ phi cô muốn tôi vào. Nhưng chúng ta có thể ngồi trong hành lang. Bên ngoài có các xe cảnh sát đúng không? Như thế sẽ tốt hơn. Có thêm người bảo vệ.”
Tôi xoa xoa hai thái dương. Chẳng hiểu rõ tại sao làm thế. Có thể nhằm nới lỏng lớp bông đang lấp đầy hai tai tôi, lèn chặt đầu tôi. Nói không đi, tôi cố nhắc mình. Nhưng đôi môi tôi không chịu cử động. Không một từ ngữ nào bật ra.
Tôi đứng đó, tay giữ điện thoại và lắc lư người trên hai chân. Cuối cùng, tận thẳm sâu trong những vết tích cuối cùng của trạng thái tỉnh táo, tôi cảm thấy gai chích đầu tiên của nỗi sợ hãi. Cảm giác này còn rõ ràng hơn cả cảm giác do món pizza béo ngậy, hơn sự mệt mỏi tích tụ sau một ngày vất vả.
Điều tôi đang cảm thấy, điều chị tôi đang cảm thấy, còn tồi tệ hơn rất, rất nhiều. Đặc biệt xét đến chuyện Sát Thủ Hoa Hồng thích tấn công những phụ nữ bất tỉnh...
Một tiếng động từ phòng tắm. Tiếng uỵch. Như thể chị tôi vừa bất ngờ đổ gục xuống sàn.
Đến phút cuối cùng tôi đã hiểu. Tôi nhìn lên phía góc trần phòng ngủ của mình nơi lẽ ra là chỗ đặt máy cảnh báo khí CO. Ngoại trừ nó không còn ở đó. Sát Thủ Hoa Hồng đã lấy nó đi, rất có khả năng là sau khi hắn phá các thiết bị sưởi ấm bằng điện của tôi và bắt đầu quá trình đầu độc tôi.
Cửa sổ. Nếu tôi tới được chỗ cửa sổ. Bật mở tung nó ra. Thò đầu ra ngoài.
Nhưng hai chân tôi nặng như chì. Hết sức từ từ, tôi đổ gục xuống sàn.
“Bác sĩ Glen?” Giọng Charlie trên điện thoại, nó đang nằm gần mặt tôi.
Tôi nhìn nó trừng trừng. Cố gắng ép mình thì thầm nhờ giúp đỡ. Nhưng tất cả những gì bật ra chỉ là tiếng thở dải.
“Cô có ổn không?”
Đôi mắt tôi dần nhắm chặt.
“Bác sĩ Glenn?”
Gọi cảnh sát đi, tôi cố nói. Nhưng không một từ ngữ nào bật ra.
Tôi vừa kịp nhận ra một âm thanh mới.
Khóa chốt cửa ra vào nhà tôi đang khẽ bật mở, nó mở vì kẻ bên ngoài chắc chắn có chìa khóa. Rồi nắm đấm cửa khẽ xoay. Cửa mở ra.
Cảnh sát không còn kịp nữa.
Sát Thủ Hoa Hồng đã ở đây rồi.