Chương 39
D.D. phải mất một lúc mới tìm được viên quản lý khu chung cư của Charlie. Một ông già, lưng còng, dáng người nặng nề, loay hoay với một chùm chìa khóa dài trước khi tìm được đúng chìa cần tìm.
“Chúng tôi rất lo lắng cho sự an toàn của Charlie.” D.D. diễn rất khéo khi nói với ông ta. “Chúng tôi có lý do tin rằng cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cậu ấy không sao.”
Nhìn nét mặt ông quản lý, rõ ràng ông ta chẳng buồn quan tâm tại sao họ lại đòi vào căn hộ của khách thuê nhà của mình, và liệu họ có lý do chính đáng hay không. Nhưng dù sao đi nữa, D.D. và Phil vẫn phải nêu ra các quy định làm cơ sở cho vụ án của họ. Chỉ để đề phòng.
Mở cửa xong, viên quản lý rút lui. Có việc phải làm, ông ta cộc cằn bảo họ, xong việc rồi thì nhớ đóng cửa. Nói rồi ông ta bỏ đi, Phil và D.D. đứng một mình ngay giữa căn hộ của anh chàng độc thân Charlie.
“Lúc cô đi rồi, tôi nhận được một cuộc gọi.” Phil nói với cô khi viên quản lý đã khuất tầm nghe. “Một thằng cha gọi đến khoảng ba mươi phút trước, nói rằng anh ta đón Shana trên đường cao tốc. Theo lời anh ta thì có vẻ xe cô ta bị hỏng nặng. Căn cứ chiếc xe trông rất xịn, quần áo đẹp mắt, anh ta không hề nghĩ rằng cô ta có thể là tù trốn trại. Đó là chưa kể vào lúc đó các hãng thông tấn chưa hề đưa tin.”
“Một thằng cha? Ngẫu nhiên à?”
“Nhân viên bán hàng. Đang trên đường đến dự một hội nghị tại Boston. Anh ta nói rằng mình thả cô ta xuống tại Fanueil Hall. Cô ta bảo mình có thể đi bộ về nhà từ đó.”
D.D. nhíu mày. Lúc đó trời đang dần tối, bóng tối đang buông xuống quanh căn hộ trống trải của Charlie. Đã quá giờ ăn tối rồi. Lẽ ra cô đã về nhà từ lâu, sau chuyến phiêu lưu sáng hôm nay. Vai cô lại đau nhói, cũng như linh tính của cô dự báo điều gì đó. Họ đã ở rất gần. Đúng vào thời điểm then chốt ngay trước khi một vụ án cuối cùng cũng sáng tỏ hoặc không bao giờ lý giải được. Vậy thì nó là gì? Vì họ không còn nhiều thời gian nữa.
“Sát Thủ Hoa Hồng không giúp Shana trốn thoát à?” Cô nhắc lại câu hỏi, vừa nghiên cứu căn hộ, vừa thầm mong nó cho họ thấy điều họ cần biết.
“Rõ ràng là không.”
“Vậy thì kẻ đốt pháo hoa để đánh lạc hướng ban đầu là ai?”
“Đội điều tra vẫn đang tìm hiểu.”
“Tôi không tin việc Shana trốn thoát không có liên hệ với Sát Thủ Hoa Hồng.” D.D. nói thẳng. “Hai việc này phải có liên quan với nhau.”
“Tôi không thể không đồng ý.” Phil khoát tay quanh phòng khách. “Tức là có thứ gì đó ở đây chúng ta chưa nhận ra, tốt nhất nên tìm hiểu ngay thôi. Nhanh lên.”
Ông bật công tắc ngọn đèn trên trần, họ bắt tay vào tìm kiếm. D.D bắt đầu với hai hàng giá sách phía sau sô pha. Phil vốn là chuyên gia máy tính, liền ngồi xuống phía trước kệ ti vi, trên đó là chiếc laptop của Sgarzi. D.D. tìm thấy bốn dãy tiểu thuyết tội ác có thật, bao gồm gần như trọn bộ tủ sách của Ann Rule.
“Chắc chắn hắn đang nghiên cứu thể loại này.” Cô nhận xét, lật qua các tựa sách như The Stranger Beside Me và Green River, Running Red. Tiếp theo cô đụng phải nửa tá sách luyện viết văn. Đáng lo ngại hơn là ba cuốn sách giáo khoa về các vụ án mạng bìa cứng, tất cả đều kèm theo các bức ảnh hiện trường tội ác rất chân thật.
D.D. lật qua một trong số các cuốn sách giáo khoa đến một trang bôi vàng. “Lột da người sau khi chết.” Cô đọc tựa đề. Tất cả đều dành cho người thuận tay phải.
“D.D.”
Cô bỏ cuốn sách xuống, bước ngang phòng đến chỗ Phil đang đến mắt vào màn hình máy tính của Sgarzi.
“Các file video.” Ông cho cô biết. “Có vẻ như từ các camera theo dõi cho thuê với giá rẻ nào đó, thứ rác rưởi được mua bán tự do. Có đến hàng tá hình ảnh kỹ thuật số, quay từ bốn đến năm tháng trước. Tất cả đều không được dán nhãn.”
“Mở cái gần nhất xem nào.”
Ông liếc sang cô. “Cô nghĩ vậy à?”
Cô mỉm cười với người đồng đội là bậc thầy máy tính, giờ đây đang nhấp chuột. Cô nhặt một mảnh giấy ghi chú màu vàng bên cạnh máy tính lên.
Tôi là ai? Charlie viết nguệch ngoạc trên đầu trang. Hàng xóm tốt, tay phóng viên hữu ích.
Trông tôi thế nào? Dân chuyên nghiệp thượng lưu, hòa đông trong thang máy, chẳng có gì để xem ở đây.
Động cơ ban đầu? Lo lắng cho sự an toàn của cô ta, chỉ cố gắng giúp đỡ.
Mục đích của hành động: Món ngon nhất để cuối cùng, con gái của Harry Day, một điểm yếu của Shana Day, bây giờ là con mồi cuối cùng của tôi. Bởi vì tôi không giống bạn và bạn không giống tôi. Tôi xuất sắc hơn. Luôn là như thế.
Lợi ích chung cuộc: Giải pháp quyết định. Kẻ chiến thắng nhận được tất cả.
“D.D.” Giọng của Phil xen vào, thấp và gấp gáp.
D.D. ngước mắt lên. Phil đang xem qua một file video đen trắng. Một khung hình tĩnh trông có vẻ như là một tủ chứa đầy quần áo. Ngoại trừ giờ đây cửa tủ đang mở. Mái đầu và đôi vai một người phụ nữ xuất hiện.
Bác sĩ Adeline Glen đang bước về phía các máy quay.
Đột ngột nhìn thẳng vào họ.
Một miếng băng dính trắng xuất hiện trên hai tay cô ấy. Rồi màn hình trắng xóa.
“Cô ấy đã phát hiện ra nó.” Phil lẩm bẩm.
“Cô ấy dán băng dính lên ống kính! Mấy giờ? Lúc đó là mấy giờ?”
“Tôi không biết.” Phil bắt đầu cuộn chuột lên xuống. “Tôi tìm thấy thẻ ngày tháng, nhưng không có thời gian. Tuy nhiên, ngày thì là... hôm qua.”
D.D. lặng người, cảm thấy như mình bị tấn công bất ngờ. “Nhưng hầu như cả ngày hôm qua Adeline ở cạnh chúng ta cơ mà. Tức là nó phải xuất hiện sau khi cô ấy về nhà. Vào lúc nào đó đêm qua. Cô ấy khám xét căn hộ của mình, phát hiện một camera theo dõi trong phòng ngủ của mình và... không gọi cho chúng ta nhờ giúp đỡ?”
Phil ngẩng lên nhìn cô. “Nghe có vẻ không ổn.”
Không ổn, và ngay tức thì... D.D. nhắm mắt lại. Cô hiểu rồi. Điều họ không biết, mảnh còn thiếu của bức tranh ghép, điều họ đã đến tận đây để tìm hiểu. “Adeline đã làm việc đó.” Cô lẩm bẩm. “Adeline chính là người đánh lạc hướng tại bãi đỗ xe của nhà tù. Cô ấy nhét pháo vào dưới gầm chiếc xe ngay trước khi đi vào. Căn thời gian rất chuẩn.”
“Cô ấy giúp chị gái vượt ngục à?” Phil hỏi, giọng hoài nghi. “Chấp nhận để mặt mình bị rạch sao?”
“Cô ta không cảm nhận được đau đớn mà, nhớ chưa? Nhưng cô ta cảm nhận được nỗi sợ hãi.” D.D. gõ lên màn hình, khung hình video đã đứng lại. “Chắc cô ta biết rằng Sát Thủ Hoa Hồng đang theo dõi mình. Tính đền giờ chắc phải theo dõi cô ấy vài tháng rồi. Nếu cô ấy gọi cho chúng ta thì chúng ta sẽ làm gì?”
“Thì cho cảnh sát bảo vệ.” Phil đáp ngay.
“Điều chúng ta đã gợi ý nhưng cô ấy đã từ chối. Trong khi đó nếu cô ta đàm phán thỏa thuận gì đó với chị gái...”
“Em sẽ giải thoát chị khỏi nhà tù, đổi lại chị xử thằng sát nhân hàng loạt đang rình mò em.” Phil nói thêm.
“Shana sẽ không chỉ bảo vệ Adeline. Cô ta sẽ kết thúc trò chơi này một lần và mãi mãi. Hôm đó Adeline đã nói gì với chúng ta? Đó là việc Shana làm giỏi nhất.”
Phil xô ghế ra đằng sau. Không nói lời nào, họ tiến thẳng đến căn hộ chung cư của Adeline.
Ba mươi phút và bắt đầu đếm.