Chương 40
Tôi nhìn cửa ra vào căn hộ của mình mở toang. Nằm một đống trên sàn phòng ngủ, tôi không thể nhúc nhích nổi một cơ bắp nào để đối phó. Hai mí mắt tôi nặng trĩu, làn da tôi nhớp nháp, trong khi bụng tôi tiếp tục quặn lên rất khó chịu. Những triệu chứng như bệnh cúm, ngoại trừ nó không phải là cúm. Mà là bị đầu độc bằng khí CO.
Charlie Sgarzi bước thong dong vào căn hộ của tôi. Hắn không còn mặc chiếc áo choàng ngoại cỡ nữa. Mà thay vào đó, hắn là thằng cha mặc quần dài màu nâu vàng nhạt được cắt may rất khéo, áo sơ mi kẻ sọc nhỏ cài cúc kín cổ. Trông hắn nhỏ hơn, bảnh bao và bóng bẩy hơn. Không còn giống bức tranh biếm họa nữa, hắn giờ đây giống một kẻ săn mồi tập trung hơn, cuối cùng hắn cũng vào đây để giết người.
Hắn đang đeo chiếc mặt nạ che kín mũi và miệng. Hắn còn mang theo cả cái túi xách tay hình trống màu xanh thẫm đựng mấy món mà tôi biết quá rõ. Đặc biệt là con dao mổ loại chuyên dùng trong phẫu thuật và cái lọ thủy tinh có nút đậy đã đựng sẵn formaldehyde.
Sau khi đóng và cài chốt cửa sau lưng, Charlie thả vào túi quần chiếc chìa khóa mà rõ ràng hắn đã làm một bản sao giống hệt chìa khóa ra vào căn hộ của tôi.
Rồi hắn bước đến bên tôi.
“Paul Donabedian.” Hắn giới thiệu, giọng bị nghẹt khi phát qua chiếc mặt nạ. Hắn chìa tay ra. “Rất vui được gặp cô. Tôi đã thuê một căn trong tòa nhà này hai tháng trước. Nên tôi có hàng tỷ lý do ra vào đây mà chẳng ai nghi ngờ. Một khi đã trót lọt qua được ông gác cổng, thì chẳng sợ bị ai theo dõi nữa đúng không? Tôi đã lên xem căn hộ của cô suốt mấy tuần rồi, dò xét nó rất kĩ, đánh một cái chìa khóa, và tất nhiên lắp đặt mấy cái camera nho nhỏ. Nhưng cô đã phát hiện ra, đúng không Adeline? Cô có càu nhàu một tí rồi dán kín ống kính lại. Cứ tưởng làm thế sẽ thực sự ngăn được tôi sao.”
Hắn bước qua người tôi. Tôi nên cử động. Lăn tròn, tặng cho hắn cú đá bất ngờ. Hay ít nhất là lao ra cửa. Lồng ngực tôi như bị ai bóp nghẹt đến không chịu nổi. Tôi cảm nhận được sức ép dần tăng lên, khi hai lá phổi phải vật lộn với tình trạng thiếu oxy ngày càng trầm trọng.
Charlie đặt túi xách xuống giường. Hắn bước ngang phòng đến chỗ thiết bị sưởi ấm bằng điện cạnh giường, vươn tay ra phía sau ngắt công tắc. Tiếp theo, hắn mở hai ô cửa sổ phía đầu kia căn phòng, thông khí cho không gian này.
Tôi ép hai lá phổi của mình phải nở ra, hít vào luồng không khí trong lành đầu tiên. Nhưng hai ô cửa sổ ở quá xa. Hoặc tôi đã cách chúng quá xa.
“Tôi không muốn nồng độ CO cao quá đâu.” Charlie tuyên bố. “Cả tôi cũng có thể bị ảnh hưởng. Thực ra tôi chả biết cái mặt nạ này hiệu quả đến đâu. Hơn nữa hạ thấp nồng độ khí CO sẽ khiến mọi thứ thú vị hơn đối với các sĩ quan điều tra. Một bác sĩ danh tiếng, thông minh, sáng suốt, thận trọng, một người phụ nữ lẽ ra phải khôn ngoan hơn mới phải, nhưng vẫn được phát hiện bị giết trong chính phòng ngủ của mình. Hãy nghĩ về tính bi kịch của khung cảnh đó. Độc giả sẽ hóa điên mất.”
Hắn quay lại với cái túi. Hắn mở khóa túi.
Các ngón tay trên bàn tay phải của tôi co lại. Những dấu hiệu của sự sống. Hay đơn giản chỉ là sự khởi đầu của chứng co thắt do não bộ thiếu oxy gây ra?
“Cô nên cảm thấy mình được ưu tiên, Adeline. Món ngon nhất phải để cuối cùng. Tất nhiên hai phụ nữ đầu tiên được chọn lựa đặc biệt. Nhưng điều tôi thích nhất ở họ là họ sống độc thân, quyến rũ và trở thành những nạn nhân tuyệt vời. Ý tôi là những phụ nữ xấu xí, có tính cách khó chịu thì chẳng ma nào quan tâm đến. Tuy nhiên hai cô ả xinh đẹp, có công ăn việc làm tử tế, quan tâm đến bạn bè và giúp đỡ gia đình, luôn chiếm trọn trang đầu trên các báo. Sách sẽ bán chạy lắm đấy.
“Tôi nghĩ cha cô cũng nghĩ như tôi. Đã bao giờ cô xem hết toàn bộ thư viện ảnh nạn nhân của ông ta chưa? Không một ai xấu hết. Khiếu thẩm mỹ của ông ta rất tốt. Với tư cách tác giả tương lai có sách bán chạy nhất viết tiểu sử về ông ta, tôi đã cố gắng hết sức nối nghiệp ông ta. Tất nhiên, ngoại trừ tôi không sở hữu được một phân xưởng riêng hay những tấm ván sàn gỡ ra được như ông ta. Sống trong khu chung cư tại Boston có những bất tiện của nó.”
Hắn đeo vào đôi găng tay cao su. Rồi rút ra một chai thủy tinh nhỏ, sạch sẽ. Chloroform. Trong trường hợp không đầu độc bằng CO nữa. Trong trường hợp tôi cố gắng phản kháng.
Tôi căng tai lắng nghe những âm thanh từ phòng tắm chính liền kề. Shana. Dường như hắn không biết chị ấy ở đây. Nếu mà chị ấy tỉnh lại, chị ấy vẫn có con dao...
“Giờ thì...” Charlie nói nhanh. “... Tôi cần cô làm một việc cho tôi, Adeline. Vụ này cần phải làm cho xong tối nay. Mọi chuyện đang ngày càng nóng bỏng, với cuộc điều tra căng thẳng của cảnh sát, đó là chưa kể chị gái cô vừa trốn trại. Bằng không hẳn tôi có thể chơi đùa thêm chút đẩy căng thẳng lên cao nữa, nhưng rồi... Không nên để xảy ra những rủi ro không cần thiết. Tôi có mang theo mấy món tóc đây, do Sam Hayes tận tình dâng hiến, mặc kệ hắn có biết hay không.
“Tôi cần cô, ừm... đặt chúng xuống dưới này. Cô biết đấy. Rồi sau này khi bác sĩ pháp y khám nghiệm xác của cô, hắn sẽ lấy chúng ra. Xét nghiệm ADN thích hợp sẽ dẫn cảnh sát đến căn hộ của Sam, hóa ra lại thấy hắn sống hoàn toàn một mình, chẳng có ai làm chứng ngoại phạm cho hắn.
Hắn cũng vô tình là chủ nhân đáng tự hào của một số vật lưu niệm vô giá của Harry Day. Nếu dựa vào các chứng cứ này cảnh sát không thể lập thành một án hoàn chỉnh, tôi chẳng hiểu tại sao tôi lại phải lo lắng nữa.”
Charlie rút ra một cái túi có khóa kéo. Hai bàn tay đi găng của hắn mở túi, lấy ra hai sợi tóc ngắn màu nâu. Hắn cúi xuống người tôi, nhìn vào đôi mắt đang đờ đẫn và làn da rách nát của tôi.
“Chà, nhìn cô kìa. Vẫn biết Shana luôn là một con khốn. Nhưng rạch nát em gái mình thế này...” Hắn tặc lưỡi, rồi nhét mấy sợi tóc vào bàn tay phải đang mở rộng của tôi, rồi gập mấy ngón tay tôi lại.
“Chị ấy không... làm thế.” Tôi nghe thấy chính mình thì thầm.
“Nhưng mặt cô?”
“Em họ anh.”
Hắn cứng người lại. Nét mặt hắn thay đổi, sau đó thái độ của hắn cũng vậy. Paul Donabedian chuyên nghiệp, điềm tĩnh biến đâu mất. Giống như con tắc kè hoa biến hình, Charlie Sgarzi thế vào chỗ của hắn, đôi mắt hắn bất ngờ tối sầm, hơi mang ý đe dọa. Bao năm tháng qua rồi nhưng đóng vai kẻ du côn trong khu phố vẫn làm hắn thấy thoải mái nhất.
“Đừng nói với tao về Donnie.” Hắn gầm gừ.
“Anh đã giết chết nó.”
Hắn nhìn tôi trừng trừng.
“Tai nạn ư? Nó đã muốn... anh dừng lại.”
“Bọn tao vật nhau. Chỉ vật nhau thôi!”
“Shana đã phát hiện ra anh, đang cúi xuống người thằng bé, chèn đầu gối lên ngực nó, hai tay vòng quanh cổ họng nó.”
“Câm mồm!”
“Anh... đã giết chết nó. Nhưng chị ấy... đã hóa điên. Chụp ngay lấy con dao bấm. Anh bỏ chạy. Thay vào đó chị ấy ngã xuống người Donnie.”
“Con khốn đã cắt tai thằng bé!”
“Chị ấy... bao che... cho tội ác của anh.”
“Bọn con gái đúng là lũ đần độn.”
“Triệu chứng loạn thần. Anh đã khiến chị ấy suy sụp. Và không còn ai...” Hai lá phổi của tôi cuối cùng cũng nở ra. Một làn không khí trong lành ngắn ngủi thoảng qua mũi tôi. Tôi gần như thở dài với niềm khoan khoái. “Không có ai ở đó... để khiến chị ấy... bình tâm lại.”
“Cái gì qua đã qua rồi. Tao đã học được bài học của tao. Cuốn xéo khỏi Dodge. Tới New York và tự lập thân một mình.”
“Charlie.” Tôi lẩm bẩm.
“Câm mồm!”
“Tôi đã quen nghiên cứu con người... cố gắng hiểu cách họ trải nghiệm đau đớn. Nhưng anh phải nghiên cứu họ... để tìm hiểu mọi thứ. Bất kỳ dạng cảm xúc nào. Bản thân anh... không hề có cảm xúc.”
“Hãy cùng hy vọng tao có thể xuất sắc vào vai một nhân vật thành đạt, vì sáng ngày mai, từng chương trình tin tức có thể sẽ muốn phỏng vấn tao. Rằng tao đã sống ra sao sau khi mẹ tao bị sát hại bởi Sát Thủ Hoa Hồng, kẻ gần đây mới được phát hiện. Rằng gia đình mày đã nợ tao mọi thứ như thế nào. Nhưng những gì bị lấy đi vẫn có thể lấy lại. Tao là chuyên gia hàng đầu về Harry Day, chưa kể cả về Sát Thủ Hoa Hồng. Ngày mai, việc đầu tiên tao sẽ làm là tiến đến trước máy quay và có được thương vụ này. Những hợp đồng bán sách, những khoản cát sê xuất hiện trên truyền hình, các bản quyền chuyển thể điện ảnh. Của tao. Tất cả của tao hết. Tao không cần phải giả vờ nữa. Tao sẽ được tất cả, một lần và mãi mãi.”
“Mẹ anh...”
“Bà ta đang hấp hối!” Charlie rống lên. “Mày có thấy khối u đã làm gì bà ta không? Mày có thấy không? Kẻ sát nhân đốn mạt nhất. Tao trộn thuốc mê vào trà cho bà ta uống. Bà ta ngủ thiếp đi. Tạ ơn Chúa vì những đặc ân nhỏ nhoi ấy.”
Nhiều không khí hơn đang len lỏi vào trong, chậm rãi nhưng chắc chắn. Không khí có thể truyền xuống hành lang ngắn ngủi vào phòng tắm chính không? Liệu nó có đến được chỗ chị tôi không?
Charlie xé mặt nạ, rõ ràng hắn cảm thấy chất lượng không khí đã đạt yêu cầu, cũng như hắn nóng ruột bước vào sự kiện chính. “Các mẫu tóc. Nhét chúng xuống dưới quần của mày. Làm đi.”
Tôi tiếp tục uể oải nhìn hắn. “Bà ấy yêu anh.”
Hắn nhíu mày nhìn tôi. “Tất nhiên. Tao là đứa con trai tốt mà. Tao chăm sóc cho bà ta.”
“Sau khi giết chết cháu trai bà ấy... hủy hoại em gái bà ấy.”
“Tao không cố ý...”
“Tóc dài. Anh có tóc dài không?”
“Cái gì?” Hắn giật mình, chớp mắt nhìn tôi. Tôi hít vào thêm một hơi thật sâu nữa.
“Anh có... tóc dài không?”
“Tao từng để kiểu tóc cá đuối. Từ những năm tám mươi cơ. Sao?”
Tôi mỉm cười. “Từ phía sau... trông anh như con gái ấy. Đó là những gì Shana đã thấy. Khi mẹ chúng tôi cúi xuống người cha chúng tôi. Tôi đã biết mà.”
“Mày cũng điên như con khốn đó.”
Một âm thanh mới vang lên. Kín đáo. Đầy đe dọa. Đích thực là Shana. “Nhưng không nguy hiểm như nhau đâu.”
Charlie bước đến chỗ túi xách của hắn. Rất có khả năng là lấy dao mổ. Nhưng rồi tay hắn lấy ra một cái chai nhỏ đựng chloroform. Không mất thêm giây nào suy nghĩ, hắn đập cái chai vào miếng giẻ đang đợi, rồi vơ cả nắm và giáng cả nắm đấm thẳng vào đầu Shana.
Hắn tóm lấy sườn chị. Khí CO vẫn đang đầu độc cơ thể chị, khiến phản xạ của chị yếu đi. Chị loạng choạng, khuỵu một gối xuống. Chớp thời cơ, hắn lấy miếng giẻ ướt đẫm chloroform và thủy tinh vỡ chà xát vào mặt chị.
Sự hung bạo của hắn khiến tôi kinh ngạc. Từ sắc mặt Shana, tôi có thể đoán đòn tấn công trúng đích của hắn cũng khiến chị mất cảnh giác. Có thể ngày xưa Charlie từng là kẻ du côn thèm khát thành công, nhưng vào thời điểm nào đó trong ba mươi năm qua hắn đã biến mình thành kẻ du côn thực thụ.
Tôi cố gắng chuyển sang tư thế quỳ. Đến lúc phải đứng dậy, đến lúc phải giúp chị ấy.
Nhưng tôi bị hạ gục trong phòng ngủ, ở rất gần thiết bị sưởi ấm bằng điện đã bị phá hỏng và làm giả, chắc chắn nồng độ khí CO ở đây cao hơn nhiều. Dường như tôi không tài nào cử động được hai chân để đứng dậy.
Tôi quay nhìn lại vừa đúng lúc tay phải của chị túm chặt lấy đũng quần Charlie. Chị vặn xoắn thật chặt. Hắn rú lên, một tay buông miếng giẻ, còn tay kia ôm lấy đũng quần theo bản năng. Hắn khuỵu một gối xuống. Hắn gầm gừ rồi đấm thẳng vào mũi Shana. Đầu chị bật ngửa ra đằng sau. Tôi nghe thấy một tiếng rắc, chắc là mũi chị đã gãy. Nhưng chị hồi phục rất nhanh, những ngón tay chị khép chặt vào nhau thành hình lưỡi dao nhắm thẳng cổ họng hắn.
Đứng dậy, đứng dậy. Cố lên, Adeline, đến lúc phải đứng dậy rồi.
Shana đánh trúng hắn. Ba lần, bốn lần. Tốc độ của chị dường như đã quay lại, cơ thể chị đang thải hết chất độc. Nhưng chị vẫn chỉ là một võ sĩ hạng gà, một phụ nữ mảnh khảnh và dẻo dai đối đầu với gã đàn ông to lớn, khỏe mạnh hơn.
Charlie đấm chị một cú trời giáng. Đấm tiếp, đấm tiếp, đấm móc từ dưới lên. Chị ngã về phía sau, hắn thoi tiếp một quả nữa vào mắt, những cú đánh mạnh mẽ, ác liệt. Rõ ràng hắn đã dành nhiều thời gian luyện đấm bốc. Một kẻ ưa thích sự đau đớn.
Con dao mổ. Trong túi xách hình trống. Giờ tôi đứng dậy được rồi. Tìm thầy nó rồi. Những lọn tóc rớt xuống sàn. Thế chỗ chúng là con dao bạc mềm mại.
Tiến một bước về phía trước, một bước nữa, nắm thật chắc con dao bên sườn.
Shana bị dồn vào góc, Charlie đang đấm đá chị không thương tiếc. Tuy nhiên, chị không tỏ ra tuyệt vọng. Có những lúc hiếm hoi có thể nhìn thấy gương mặt chị, tôi chẳng thấy gì ngoài sự quyết tâm. Chị đã đến đây để giết tên này. Và rõ ràng, chị sẽ không dừng lại cho đến khi gục ngã.
Charlie không để ý đến tôi. Hắn vẫn đang nhắm vào chị gái tôi, dồn hết sức mạnh vào từng quả thôi sơn, đắm chìm vào thế giới riêng của hắn. Một nơi cuối cùng hắn có đủ sức mạnh, đủ thông minh, đủ cứng rắn để hạ gục Shana Day huyền thoại.
Một bước nữa, rồi tôi đứng ngay sau lưng hắn. Giơ dao mổ lên. Một hơi thở cuối cùng:
Tôi là cha tôi. Tôi là mẹ tôi.
Tôi là lương tâm của gia đình.
Tôi đâm xuống giữa hai vai hắn, xẻ đứt lìa các cơ bắp, dây thần kinh và dây chằng của hắn. Nhớ lại bốn năm học trường y tôi luôn được điểm cao vì sự tập trung vượt trội, tôi cố tình vặn xoắn lưỡi dao hòng tạo ra chấn thương nặng nhất có thể.
Cơ thể Charlie nghiêng hẳn sang một bên. Hắn khẽ quay đầu lại, tôi có thể trông thấy nét mặt kinh hoàng của hắn. Miệng hắn há ra như thể muốn tru lên.
Nhưng không một thanh âm nào phát ra. Shana giật mạnh con dao mổ đang cắm trên lưng hắn ra, và với một cử động mềm mại, chị cứa ngang cổ họng hắn.
Charlie Sgarzi ngã gục về phía trước. Chị tôi bước tránh sang bên.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
“Cảnh sát đây!” Phil thét lên. “Bác sĩ Glen, Thanh tra Phil đây. Cô có nghe thấy tôi không?”
Shana và tôi nhìn nhau. Không ai trong chúng tôi nói lời nào.
“Adeline.” Một giọng nói khác, của D.D. Warren. “Cô có sao không? Hàng xóm của cô báo rằng họ nghe thấy tiếng vật lộn. Adeline, mở cửa ra ngay nếu cô có thể. Chúng tôi cần chắc chắn rằng cô không sao.”
Chị em tôi vẫn nhìn nhau.
Một âm thanh khác. To hơn. Nhiều khả năng là Thanh tra Phil đang dùng vai phá cửa.
“Họ sẽ gọi cho quản lý tòa nhà.” Tôi khẽ bảo Shana. “Ông ta sẽ cho họ vào.”
“Mất bao lâu?”
“Năm, mười phút.”
“Đủ lâu rồi.” Chị đáp, và tôi hiểu chị muốn nói gì. Sáng nay, trong phòng thẩm vấn ở trại giam, tôi đã hứa với chị. Giờ là lúc tôi thực hiện lời hứa.
Chúng tôi không nói gì, chỉ cùng nhau bước vào phòng tắm, Shana vừa đi vừa cởi bỏ quần áo. Lọ aspirin vẫn còn ở đó, một phần hộp đồ nghề y tế đang nằm trên bồn rửa. Tôi lấy cho chị bốn viên. Chị nuốt cả bốn viên một lúc.
Sau đó, những ngón tay chị âu yếm lần quanh bồn tắm, khi tôi mở vòi nước đầu tiên, rồi vòi thứ hai.
Không đợi đến khi nước đạt nhiệt độ hoàn hảo, chị bước vào bồn. Cơ thể chị lẫn lộn các vết sẹo dài, nổi rộp và những vết ngắn xiên xẹo.
“Chị không thể quay đầu lại.” Chị nói.
Tôi gật đầu. Bởi vì tôi đã biết, tôi vẫn luôn biết. Thứ chị tôi thèm khát nhất suốt bao năm qua là gì? Tự do. Tự do thực sự và trọn vẹn. Kiểu tự do chỉ đến nhờ cái chết.
“Chị không giết Donnie.” Tôi bảo chị, vì tôi không rõ chị có biết hay không.
Chị nhún vai, ngả đầu vào lớp sứ trắng trơn láng. “Chẳng còn quan trọng nữa rồi.”
Tôi lại nghe thấy tiếng đập cửa. Phil đang cố phá cửa, chắc chắn lúc này D.D. đang đi tìm quản lý tòa nhà. Tôi bước đến cửa phòng tắm. Đóng và khóa chặt lại. Không phải là cánh cửa cứng rắn nhất thế giới, nhưng vào lúc này, đơn giản là được phút nào hay phút ấy.
“Chị có yêu Charlie không?” Tôi tò mò hỏi chị. “Có phải đó là lý do chị cho hắn mấy thứ của cha? Những thứ em đoán hắn đã trao cho Samuel Hayes.”
“Chị chẳng cho hắn cái quái gì của cha hết. Nhưng thi thoảng chúng ta đã nói về... Chị đã biết hắn khác biệt. Hắn có thể lừa ai chứ lừa chị thì đừng hòng. Một con ác thú luôn nhận ra một con ác thú khác.” Chị thở dài nặng nề. “Chị có một cái hộp đựng đồ của cha, chị giấu nó dưới gầm giường. Có thể sau đấy, Charlie đã lấy nó. Chị chưa từng nghĩ đến những đồ sở hữu cá nhân của mình sau khi bị bắt. Mà chị chắc cũng chẳng được phép giữ chúng đâu mà.”
“Nhưng chị có yêu hắn không?”
Chị nhìn tôi, mũi chị đã dập nát, đôi mắt sưng vù, gương mặt chị nát tươm.
“Adeline.” Chị nghiêm túc đáp. “Chị không cảm nhận được những thứ như tình yêu. Chị có thể căm ghét. Và chị có thể bị đau. Tất cả những thứ còn lại là điều bí ẩn đối với chị.”
Giờ nước đã lên đến eo lưng chị. Chị cúi người xuống sàn, cầm lên con dao mà chị đã lựa chọn và mài cẩn thận mới vài tiếng trước.
“Không đúng.” Tôi nói. “Chị yêu em.”
“Nhưng em là em gái chị.” Chị nói, như thể điều này giải thích cho mọi thứ.
Không còn tiếng đập cửa nữa. Căn hộ của tôi chìm trong tĩnh lặng, khi chị trao cho tôi con dao.
“Em không biết cách.”
“Chẳng sao đâu.”
“Làm ơn...”
Nhưng chị chỉ nhìn tôi trừng trừng. Đề nghị cuối cùng của chị, một lời hứa của tôi, khi cẳng tay nhợt nhạt của chị chìa về phía tôi. Quá gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy những vết mỏng màu trắng từ những lưỡi dao trước đó. Như thể một bản đồ chỉ đường vậy.
“Hãy nhớ những gì chị đã nói với em.” Chị nói, giọng khàn khàn. “Những hướng dẫn của cha cho mẹ. Làm thế nào cho đúng.”
Tôi nhớ rồi.
Tôi thận trọng chọn đúng vị trí, thế rồi chậm rãi và chắc chắn rạch xuống, trong khi cánh tay của chị run rẩy dưới tay tôi.
Chị thở dài. Thậm chí không phải là tiếng thở hổn hển, mà là tiếng thở dài thực sự, như thể máu không phải là thứ duy nhất rời khỏi thể xác chị. Có thể là cơn giận của chị. Có thể là đau đớn của chị. Có thể là tất cả những khao khát khủng khiếp, những thèm muốn ghê rợn cha chúng tôi đã gieo vào trong chị, khi chị hẵng còn quá nhỏ không thể tự vệ nhưng đã đủ lớn để hiểu biết đúng sai.
Chị giơ lên cánh tay thứ hai. Tôi cũng rạch như thế. Rồi hai cánh tay buông thõng xuống bồn tắm đã chuyển màu hồng khi cuộc đời chị tan thành nước.
“Em yêu chị.” Tôi thì thầm.
“Mẹ không nói cho ông ấy biết điều đó.” Shana lẩm bẩm. “Mẹ. Cha. Bà ấy chưa từng yêu thương ông ấy. Nhưng chị yêu ông ấy. Nhưng chị yêu...”
Đôi mắt chị nhắm nghiền. Đầu chị ngả về phía sau.
Lúc này có nhiều âm thanh nữa. Tiếng gõ, tiếng đập cửa, Thanh tra Phil đang hét lên lời cảnh báo cuối cùng.
Tôi kiểm tra mạch đập của chị. Chị đi rồi. Không cần xà lim nào cho Shana Day nữa. Không còn ngày nào phải sống trong sợ hãi nữa. Không còn mạng sống nào để hủy hoại nữa.
Một nhiệm vụ cuối cùng. Tôi bước ngang đến cửa phòng tắm. Mở nó ra. Điều tối thiểu nhất tôi có thể làm xét đến tình trạng cái vai của D.D.
Đến lượt tôi cởi bỏ quần áo. Với tay lấy áo choàng lụa treo trên móc gần bồn tắm.
Tôi chọn vị trí bên cạnh xác chị tôi, trước tiên xem xét con dao, tiếp theo là cẳng tay trắng trẻo mịn màng của tôi.
Những ngón tay của tôi run rẩy. Thật là khôi hài với một người phụ nữ không cảm nhận được đau đớn. Ai có thể tưởng tượng được nhỉ?
Và rồi...