← Quay lại trang sách

Chương 41

D.D. cùng Phil lao vào trong căn hộ, súng lăm lăm trên tay, Phil dẫn đầu, D.D. bước bên cạnh ông, bên vai bị thương của cô nép vào phòng vệ sau lưng ông. Quản lý căn hộ đã chạy xuống sảnh. Ông ta chạy bán sống bán chết xuống dưới nhà, nơi đội hỗ trợ sẽ nhanh chóng có mặt, cũng như đội đặc nhiệm SWAT và bất kỳ sĩ quan nào ứng biến được ở Boston.

Thứ đầu tiên D.D. để ý là mùi máu. Thứ tiếp theo cô nhận ra là cái túi xách hình trống trên mép chiếc giường lớn, trong căn phòng ngay phía trước.

“Phòng ngủ.” Cô mấp máy miệng ra hiệu cho Phil.

Ông khẽ gật đầu, áp lưng vào tường, rồi lao về phía trước thật nhanh.

“Lạy Chúa.”

Bước vòng qua vai ông, cô xem xét Charlie Sgarzi đang nằm sấp mặt xuống một vũng máu. Dù chuyện gì đã xảy ra ở đây đi nữa, chắc chắn nó không diễn ra theo đúng kế hoạch của Sát Thủ Hoa Hồng.

Phil kiểm tra cái xác kĩ hơn rồi lắc đầu.

“Bị cắt cổ.” Ông thì thầm.

D.D. nhướng mày. “Nói tôi nghe, nó không gợi anh nhớ đến tác phẩm của Shana đấy chứ?”

Phil nhăn nhó, đi đến cùng kết luận. Shana Day, một trong những nữ sát thủ khét tiếng nhất bang, chắc phải ở đâu đó trong căn hộ này, cùng với em gái cô ta, Adeline.

Lúc này Phil chỉ tay về phía một hành lang ngắn với hai cánh cửa đóng kín. Ông đi đầu, D.D. đang cố gắng hết sức yểm trợ bằng một tay còn lành lặn.

Phil đá chân vào cửa, làm lộ ra chiếc tủ chứa đồ cỡ rộng. Ông khám xét nhanh chóng, bao quát tất cả các góc, sau đó họ tiến đến cánh cửa thứ hai. Phòng tắm chính, D.D. nghĩ. Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong.

Phil xem xét núm cửa.

Ông khẽ gật đầu ra hiệu rằng nó không khóa.

Cô vào vị trí phía bên kia.

Phil vặn núm cửa, xô mạnh vào cánh cửa.

D.D. lao vào trong, cùng khẩu 38 của Phil yểm trợ.

Và Adeline đứng đó cạnh một bồn tắm đẫm máu, một con dao đang cắm trên cổ tay cô ấy.

“Không.” Phil thét lên.

D.D. không nao núng. Adrenaline. Nguy hiểm. Sự quyết tâm. Mọi thứ cô yêu thích ở công việc của mình.

Cô bóp cò.

Con dao bay ngang qua phòng. Không phải là cú bắn tồi, bằng một tay, D.D. nghĩ, cho dù thực ra, mục tiêu của cô chỉ cách có một mét rưỡi.

Con dao rơi xuống sàn. Phil lập tức di chuyển, đá nó văng ra xa khỏi Adeline.

Nữ bác sĩ không cử động. Cô ấy chỉ đứng đó, bao quanh là một bể nước và máu, rồi cô ấy mỉm cười với họ.

“Chị không cần phải làm thế.” Cô ấy lẩm bẩm.

“Đừng lố bịch thế.” D.D. nạt, đứng thẳng người dậy. Nhìn sau lưng Adeline, cô có thể thấy một người phụ nữ thứ hai đang nằm gục trong bồn tắm đỏ hồng. Shana.

“Cắt hai cổ tay chị ấy.” Adeline nói, một lời tuyên bố, không phải một câu hỏi. “Cái giá phải trả để chị ấy giúp đỡ. Chị ấy đã chết rồi. Tôi đã kiểm tra trước khi mở khóa cửa.”

“Tiếp nối truyền thống gia đình đứt đoạn hả?” D.D. cay nghiệt hỏi. Cô tức giận, nhưng chẳng rõ vì sao. Sát Thủ Hoa Hồng đã chết, Shana Day rõ ràng không còn cứu được nữa. Điều tồi tệ nhất đã kết thúc, nhưng trái tim D.D. vẫn đang đập thình thịch, và cô thấy phẫn nộ với toàn bộ chuyện chết tiệt này. Adeline đang đứng trước mặt cô, hơi lảo đảo. Cú sốc, adrenaline không còn. Bàn tay nữ bác sĩ bám chắc vào mép bồn tắm. “Charlie đã giết những phụ nữ này.” Cô thì thầm.

“Chúng tôi biết rồi.”

“Cô sẽ tìm thấy tóc. Trong phòng ngủ của tôi. Tóc của Samual Hayes. Nhưng không phải lỗi của anh ấy. Charlie mang theo những lọn tóc đó nhằm đổ tội cho anh ấy.”

“Chúng tôi cũng biết rồi. Charlie đã nhắm Hayes là kẻ gánh mọi tội lỗi của hắn. Ngoại trừ việc Hayes đã bị ngã thang. Giờ cậu ta phải gắn bó cuộc đời với xe lăn. Cậu ta không thể nào làm chuyện này được.”

Adeline mỉm cười yếu ớt. “Tốt. Trong tủ chứa đồ của tôi, đằng sau ngăn kéo, trong một hốc giấu dưới sàn... Charlie bỏ lại những lọ thủy tinh, đựng da các nạn nhân. Hắn cố gắng khiến... đầu óc tôi rối loạn. Có hiệu quả đấy.”

“Vì Chúa, ngồi xuống!” D.D. bốc hỏa. “Nói nghiêm túc này, Adeline. Nếu cô chịu nói ngay cho chúng tôi biết khi cô phát hiện ra mấy cái camera... Nhưng thay vào đó, cô cứu chị gái thoát khỏi nhà tù, không những đặt bản thân mình mà còn toàn bộ bang này vào vòng nguy hiểm. Nếu cô chỉ cần cho chúng tôi thêm hai mươi tư giờ nữa... Chúng tôi đã tìm ra rồi. Tìm hiểu được mọi chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước, đó là chưa kể những gì Charlie đang làm bây giờ. Ai, cái gì, tại sao, như thế nào, chúng tôi biết cả rồi. Cô không cần phải làm thế này, Adeline. Cô không cần.”

“Nhưng tôi đã làm rồi.”

“Adeline.” D.D. nheo mắt lại. Cô có thể thấy bên cạnh mình Phil đang ngày càng lo lắng. Gương mặt nữ bác sĩ rất nhợt nhạt. Nhợt nhạt đến đáng sợ.

“Làm ơn nói với Giám thị McKinnon rằng tôi xin lỗi.”

“Tự vệ.” D.D. thì thầm. “Những tình tiết giảm nhẹ, triệu chứng tâm thần của cô bùng phát. Không thiếu cách biện minh cho chuyện xảy ra ngày hôm nay.” Cô bước một bước tiến đến gần Adeline. Rồi một bước nữa, tìm kiếm những dấu hiệu trên hai cổ tay trần của nữ bác sĩ. “Điều quan trọng đó là Charlie chết rồi, và chị gái cô không còn làm tổn thương ai được nữa. Adeline? Adeline?”

Người phụ nữ gục xuống. Thực sự khuỵu gối xuống. D.D. lao về phía trước cố gắng nắm lấy vai của Adeline bằng tay phải, nhưng sàn nhà quá trơn trượt. Cô không nắm chặt được người nữ bác sĩ cũng như không đỡ được cô ấy, nên nửa người cô buộc phải dựa vào bồn tắm. Trong bể máu. Nhiều máu quá, đặc biệt xét đến chuyện hai cổ tay bị rạch của Shana nằm trọn trong bồn tắm...

D.D. nhắm mắt lại. “Ôi Adeline. Cô đã làm gì thế này?”

“Làm điều tôi phải làm. Giáo dục không đủ khắc chế bản chất này đâu, D.D. Cứ xem cha nuôi của tôi thì biết. Ông đã cố gắng cật lực, nhưng cuối cùng... tôi vẫn ở đây.”

Adeline đã rạch hai đùi trên của cô ấy. Màn hai đơn giản sẽ là hai cổ tay. Không, sự kiện chính đã xảy ra trước khi D.D. và Phil phá cửa xông vào. Một hành động nữa Adeline sao chép từ cuốn sách giải trí của chị gái.

“Adeline...”

“Suỵt, tất cả phải diễn ra như thế.”

“Cô không giống chị gái cô, chết tiệt! Cô là một bác sĩ tốt. Cô giúp đỡ mọi người. Cô đã giúp đỡ tôi!”

Lúc này Phil đang gọi điện đài, đề nghị hỗ trợ y tế ngay lập tức, nhưng họ sẽ không tài nào đến kịp. Cũng như đội đặc nhiệm SWAT và đội hỗ trợ. Mọi người đang đổ về tòa nhà, lao lên cầu thang, lao ầm ầm vào căn hộ.

Tất cả, mỗi người và từng người đều đến quá muộn. Cũng như D.D. và Phil. Quá muộn.

Phil giật mạnh mấy cái khăn tắm. D.D. tảng lờ sự phản đối của Adeline, xé vạt trước áo choàng tắm của cô ấy, làm lộ ra phần hông trên bị cắt sâu. Động mạch xương đùi. Lạy Chúa. Cô không tin nổi người phụ nữ này lại chịu đựng được lâu đến thế.

Phil đưa cho cô nhiều khăn mặt hơn, cô chất đống chúng trên các vết thương, mặt cô cúi sát mặt Adeline đến nỗi cảm thấy được vẻ nhợt nhạt lạnh lẽo trên làn da không còn giọt máu của người phụ nữ.

“Cố lên.” D.D. thở hổn hển. “Cố lên nào, Adeline. Hãy chiến đấu vì tôi được không? Cô và tôi, cùng hạ gục các Melvin trên thế gian này. Mọi chuyện không phải diễn ra như thế này. Không bao giờ phải diễn ra như thế này.”

Bàn tay Adeline chạm vào cô. Để giúp đỡ, để ngăn cản? Nhưng thay vào đó, những ngón tay lạnh giá của cô ấy lướt nhẹ trên mu bàn tay D.D.

“Nắm lấy... tay tôi đi.”

D.D. không muốn làm thế. Cô phải gia tăng sức ép. Cô phải giải quyết cái đống hỗn độn này, chữa lành những vết thương này. Cô phải cứu người phụ nữ này bởi vì cô ấy mạnh mẽ, thông minh và... và...

“Chết tiệt!”

Cô không làm được. Adeline đang hấp hối. Thực sự, thực sự sắp chết, và D.D. thực sự mong muốn...

Phil đẩy nhẹ cô sang một bên. Ông thế chỗ tiếp tục ấn mạnh đống khăn mặt. Thậm chí chúng không hề thấm đẫm máu vì máu đã chảy hết rồi, chảy xuống sàn.

D.D. cầm bàn tay của Adeline lên, ấp bàn tay ấy vào lòng mình.

Sau lưng cô, đội đặc nhiệm SWAT cuối cùng cũng lao qua cửa với những bước chân rầm rập.

Adeline mỉm cười, như thể cười với một câu chuyện cười mà chỉ mình cô ấy hiểu. Hai mí mắt cô ấy rung rinh.

“Ổn cả rồi.” Cô ấy thì thầm. “Nơi tôi sẽ đến...”

Cô ấy siết chặt bàn tay D.D. lần cuối.

Rồi từ giã cõi đời.