← Quay lại trang sách

PHẦN KẾT

Thanh tra Warren thân mến:

Nếu chị đang đọc những dòng này, điều tồi tệ nhất đã qua rồi.

Đám tang có quy mô nhỏ, nhưng thực sự không làm ai ngạc nhiên. Bác sĩ Adeline Glen đã sống cuộc đời rất kín đáo. Khi cô ấy qua đời, chỉ có một nhóm nhỏ đồng nghiệp, một giám thị nhà tù và hai cảnh sát Boston đến tiễn cô ấy về nơi an nghỉ cuối cùng.

Alex cũng đi cùng với D.D. và Phil. Họ đứng túm tụm với nhau ở một bên, bộ ba u sầu, lắng nghe lời điếu văn lạnh lùng của viên mục sư, trước khi quan tài được hạ huyệt và nắm đất đầu tiên được ném xuống.

Tôi xin lỗi đã không cho chị biết thêm vài chuyện. Như mấy cái máy quay, mấy lọ thủy tinh, hai mươi tư giờ cuối cùng khi tôi nhận ra Sát Thủ Hoa Hồng đang có âm mưu gì, thêm nữa là những gì tôi có thể làm.

Như chúng ta đã nói, ai ai cũng có động cơ. Hóa ra, một nạn nhân nhỏ nhắn hơn, yếu đuối hơn lại làm nảy sinh tính thiện trong trái tim chị gái Shana của tôi, trong khi một kẻ sát nhân điên cuồng lại làm thức tỉnh con ác quỷ trong tôi.

Shana Day được chôn cất từ ngày hôm qua. Một quan tài gỗ đơn giản, một cái huyệt tương tự dưới đất. Có vẻ như nhiều năm trước, Adeline đã tìm vị trí mộ phần của cha mẹ cô ấy rồi tiến hành thu xếp mở rộng khu mộ gia đình.

Bà Davies cũng tham dự. Sự có mặt của bà không khiến D.D. ngạc nhiên. Người phụ nữ lớn tuổi đã bước thẳng đến quan tài và thì thầm vài câu. D.D. không nghe được gì, nhưng cô dám cá rằng người phụ nữ này cuối cùng muốn gửi lời xin lỗi, cho dù có cần thiết hay không.

Tôi đã tính toán những rủi ro khi giúp chị mình vượt ngục.

Tôi đặt cược vào động cơ của chị ấy cũng mạnh mẽ như của tôi. Không chỉ thế, tôi còn đặt cược vào mối liên kết của chúng tôi. Rằng sau bao nhiêu năm tháng, chúng tôi đã tạo nên sự gắn bó. Chúng tôi là chị em gái.

Và nắm tay nhau, chúng tôi sẽ cùng trụ vững.

Nhiều ngày sau diễn biến đẫm máu trong căn hộ của Adeline, Phil và Neil liên tục bận rộn xử lý căn hộ của Charlie Sgarzi. Trong tủ đựng hồ sơ có khóa, họ tìm thấy nhiều ghi chép, những tấm ảnh và tài liệu nghiên cứu khác liên quan đến quá trình tạo nên Sát Thủ Hoa Hồng. Các đoạn video theo dõi các nạn nhân của hắn. Các tài liệu in ra từ Internet về cách pha chế liều lượng chloroform thích hợp. Những trang nhật ký viết tay theo dõi lịch sinh hoạt của từng nạn nhân khi hắn tiến hành do thám. Họ còn tìm thấy cả mấy mẩu cắt ra từ báo về D.D., cũng như một bức ảnh mờ mờ chụp cô ở hiện trường tội ác thứ hai. Theo phán đoán của Phil, Charlie đã vô tình xô ngã cô tại ngôi nhà của nạn nhân thứ nhất. Nhưng là kẻ hâm mộ tội ác có thật, hắn ngay lập tức nhận ra cô là nhà điều tra chính từ một số vụ án nổi tiếng tại địa phương. Đúng vào giây phút đó, hắn đã ra quyết định. Sát Thủ Hoa Hồng sẽ hạ gục thanh tra xuất sắc nhất Boston. Màn đọ sức tay đôi tương xứng, một cuộc chiến của trí tuệ. Rõ ràng, theo những ghi chép của Charlie, đó là nội dung gây kịch tính tuyệt vời.

D.D. muốn được ghi nhớ rằng cô là người thắng cuộc. Ngoại trừ bây giờ chẳng có quyển sách nào được viết ra.

Nếu chị đang đọc lá thư này, tôi hy vọng rằng Sát Thủ Hoa Hồng giờ đã chết. Bị xử dưới tay Shana, nếu không phải dưới tay tôi. Tôi thích nghĩ rằng đó sẽ là dấu chấm hết của bạo lực, nhưng tất nhiên, không phải thế.

Tôi có một sở thích, mà tôi chưa từng kể với ai. Nó liên quan đến chuyện quyến rũ đàn ông, rồi đợi đến khi họ ngủ mê mệt sẽ lột một mảnh da từ sau lưng họ. Và phải rồi, tôi sẽ bảo quản các món quà lưu niệm ấy trong dung dịch formaldehyde, nhét dưới gầm tủ của tôi.

Chị sẽ nghĩ bác sĩ luôn biết cách tự điều trị cho mình. Tin tôi đi, trong bao năm qua, tôi đã thề sẽ ngừng lại, tự ra lệnh cho chính mình phải trở thành người như cha nuôi tôi hằng mong muốn. Nhưng con bé từng mất một năm đầu đời phải ngủ trên bộ sưu tập những chiến lợi phẩm khủng khiếp nhất thế giới không thể dễ dàng quên đi như thế. Con bé chính là Kẻ Lưu Đày mạnh nhất, và suốt những năm tháng qua, nó vẫn đòi được lắng nghe.

Đám tang kết thúc. Giám thị McKinnon bước đến chỗ chúng tôi, trông bà ấy thật sự vương giả với bộ comple đen được cắt may cực khéo.

“Các thanh tra.” Bà ấy nói thay lời chào.

“Bà giám thị.”

D.D. vừa mới gặp riêng bà giám thị ngày hôm qua. Không phải ở nhà tù Massachusetts mà là tại quán cà phê. Hai phụ nữ, cùng chia sẻ những kỷ niệm về một người bạn cũ.

Bà ấy bị tổn thương vì những hành động của Adeline. Phải đến đúng thời điểm đó, D.D. mới nhận ra mình cũng cảm thấy như thế. Tại sao Adeline lại không tin tưởng họ hơn, không đề nghị giúp đỡ, thậm chí còn chẳng thèm cho một trong hai người biết chuyện gì đang diễn ra?

Cá nhân D.D. hẳn sẽ nán lại lâu hơn trong căn hộ của Adeline nếu điều ấy tạo ra sự khác biệt nào. Bà giám thị lẩm bẩm rằng lẽ ra bà có thể tạm phóng thích cho Shana đi giải quyết chuyện gấp trong gia đình, hoặc làm gì đó. Giá mà họ biết trước...

Nhưng Adeline không hề tin tưởng vào cả hai người. Thay vào đó cô ấy đã tự nghĩ ra kế hoạch của mình. Bỏ lại D.D. và bà giám thị phải tự sắp xếp những mảnh vỡ sau cơn chấn động.

“Mọi việc cuối cùng lắng xuống rồi chứ?” Lúc này D.D. hỏi Giám thị McKinnon.

“Tôi nghĩ các phóng viên gần như tin rằng tôi chẳng có gì để nói.”

“Còn các chương trình talkshow?”

McKinnon tinh tế nhún một bên vai. “Tôi đã từ chối ngay yêu cầu đầu tiên. Một kẻ sát nhân trốn trại thật hấp dẫn. Một kẻ giờ đã chết và được chôn... có gì nhiều đâu mà kể.”

D.D. gật đầu. Cô hiểu điều bà giám thị không muốn nói. Rằng một mối quan hệ cho dù có bất bình thường thì cũng vẫn là một mối quan hệ. Sau khi dành mười năm quản chế lo lắng và bị căng thẳng bởi Shana Day, để rồi vẫn để cô ta đi mất... Điều ấy để lại một vết sẹo, cho dù ta có muốn hay không.

“Vai của cô sao rồi?” McKinnon hỏi.

“Xem này.” D.D. thận trọng giơ cao cánh tay trái. Chưa lành hẳn, nhưng khá hơn rồi.

“Tuyệt quá!”

“Vâng, giờ thì vào bất cứ lúc nào tôi cũng có thể quay lại hạ gục mấy kẻ xấu rồi. Hay ít nhất là khủng bố các đồng nghiệp của tôi.”

Đứng cạnh cô, Phil mỉm cười. Cô có thể đoán rằng ông rất muốn cô quay lại với công việc. Cả Neil cũng mong thế.

Bà giám thị vẫy tay chào từ biệt, rồi rời khỏi nghĩa trang đi về phía xe mình. Di động của Phil đang rung lên trên thắt lưng. Ông rút máy ra, bước ra xa nghe máy.

Chỉ còn D.D. và Alex đứng bên nhau.

Thanh tra Warren, tôi biết rằng nếu tôi đề nghị, chị hẳn sẽ giúp đỡ tôi. Chị hẳn sẽ triệu tập ngay một đội kỵ binh, xắn tay áo lên và hành động, lao thẳng vào trận chiến chỉ vì tôi.

Xin cảm ơn chị đã tin tôi.

Nhưng nói thật, tôi thật may mắn khi đã sống được đến giờ. Một phụ nữ ở vào tình trạng của tôi hẳn sẽ bị nhiễm trùng hay dính chấn thương nào đó khác từ lâu rồi. Sự cẩn thận không ngừng mà cha nuôi đã dạy thực sự giúp tôi rất nhiều, nhưng có thể nó cũng đày đọa tôi. Đêm nào cũng như đêm nào, tôi đều phải kiểm tra làn da của mình, trong khi đó miệt mài không cho phép bản thân được hưởng những thú vui dù chỉ là đơn giản nhất trong cuộc sống, như đi dạo trên bãi biển, đi dạo ngắm cảnh núi đồi, hay hưởng thụ một đêm quay cuồng trong thành phố.

Và vì cái gì? Một người tình tôi chẳng bao giờ có? Những đứa trẻ chẳng bao giờ được tôi sinh ra? Cuộc sống mà tôi chẳng bao giờ thực sự được sống?

Tôi mệt mỏi lắm rồi, D.D. Tôi đã bị cô lập quá lâu bởi một tình trạng nghe qua tưởng chừng là một phước lành, nhưng thật ra là lời nguyền khủng khiếp. Tôi đã đánh mất mối liên kết với loài người. Tôi đã đánh mất cảm nhận về chính bản thân tôi.

Alex vẫn kiên nhẫn đợi chờ. D.D. tựa vào người anh, chưa hoàn toàn sẵn sàng rời khỏi nghĩa trang, nhưng cô chẳng rõ tại sao.

“Adeline để lại toàn bộ gia sản của mình cho tổ chức bảo trợ trẻ em.” Lúc này cô nhận xét. “Và chúng ta đang nói đến một khoản tiền rất lớn. Rõ ràng Adeline khá thành đạt, chưa kể đến những gì cô ấy được thừa kế từ cha nuôi.”

“Cũng hợp lý thôi khi cô ấy muốn những đứa trẻ khác có cơ hội tốt hơn.” Alex đáp.

“Ý anh là tốt hơn chị em cô ấy.”

“Adeline đã nhầm lẫn giữa việc có một lựa chọn tồi với việc trở thành kẻ xấu.” Alex bổ sung thêm. “Có thể là vì những lựa chọn tồi là di sản gia đình của cô ấy, thế nên cô ấy chỉ cần hư hỏng một lần để quyết định ngoại lệ chứng minh cho tiêu chuẩn. Nhưng khi được nhận nuôi cô ấy được trao một cơ hội lớn, và cô ấy đã nắm lấy nó để xây dựng một cuộc đời thực sự. Cô ấy thông minh, thấu cảm và được quý trọng. Ngay cả khi cô ấy đi sai đường...” Alex nhún vai.

D.D. hiểu điều anh đang cố nói. “Anh phải thích phong cách của cô ấy. Ý em là biểu hiện chắc phải có trên nét mặt Charlie Sgarzi khi hắn trông thấy Shana đang đứng đó... Em hy vọng điều đó là xứng đáng.”

“Cô ấy đã giúp đỡ em.” Alex buồn bã nói. “Vì thế anh sẽ luôn biết ơn cô ấy.”

“Anh biết không, anh ngày một già đi, ngày một nhức mỏi các xương khớp, rồi dĩ nhiên anh sẽ làm chuyện gì đó ngu xuẩn để rồi dính chấn thương như em, và anh sẽ rất dễ dàng cảm thấy khổ sở. Em không muốn bị đau đớn, không muốn bị chậm lại. Em không muốn thấy mình phải cảm thấy mình thật... yếu ớt. Nhưng Adeline đã đúng: Melvin đang bảo vệ em. Và đau đớn mang chúng em lại gần nhau. Thứ gắn kết cơ bản được chia sẻ trong trải nghiệm của con người giúp ta tồn tại. Adeline không bao giờ cảm nhận được sự gắn kết ấy. Tới cuối cùng, nó đã đến với cô ấy.”

“Em có nghĩ chị cô ấy yêu thương em gái không?” Alex hỏi. “Đó là điều Adeline muốn, nhưng sau tất cả những gì cô ấy đã làm, thứ cô ấy nhận được là gì?”

“Em không biết. Bản thân Adeline không biết bao nhiêu lần nói rằng Shana không thể nào có những cảm xúc ấy. Nghĩ lại... Họ đã hiểu nhau, em nghĩ họ hiểu nhau theo cách những người khác không bao giờ hiểu nổi. Ngay cả nếu Adeline không cảm nhận được tình cảm chị em một cách kỳ diệu, em dám cá rằng một khi có Shana bên cạnh, cô ấy sẽ cảm thấy ít cô đơn hơn. Và đối với Adeline, em nghĩ thế là đủ.”

Alex gật đầu. Hai người vẫn đứng đó một lúc lâu nữa, chiếc máy xúc giờ đang làm việc, nhanh chóng lấp đất đầy huyệt mộ. Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi.

D.D. muốn nói gì đó. Cô cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng nói gì? Cô chưa quen biết Adeline đủ lâu, hay rõ ràng chưa hiểu rõ Adeline. Thế nhưng cô vẫn khóc thương khi người phụ nữ ấy ra đi.

“Cảm ơn cô.” Cuối cùng cô thì thầm, tựa đầu vào vai Alex. “Vì những gì cô đã dạy và vì những gì cô đã giúp tôi hiểu. Dù tôi vẫn không tán thành việc cô đã làm, Adeline, nhưng tôi hiểu. Tôi hy vọng điều đó xứng đáng với công sức của cô. Tôi hy vọng chị em cô đã sát cánh bên nhau, và trong giây phút ấy, hai người cuối cùng đã cảm thấy mình thuộc về nhau. Như thể cô có một gia đình. Và bây giờ... Yên nghỉ nhé, Adeline. Yên nghỉ nhé.”

D.D. đứng thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Đôi mắt cô cay xè, nhưng việc đó ổn thôi. Những giọt nước mắt, giống như nỗi đau, đều có sức mạnh cân bằng tuyệt vời. Và chẳng có gì mà Thanh tra D.D. Warren vĩ đại không giải quyết được cả.

Cô hôn lên má chồng. “Cảm ơn anh đã đi cùng em.”

Alex siết chặt tay cô. “Luôn sẵn lòng.”

D.D. mỉm cười. Cô để yên tay mình trong tay anh, rồi họ cùng nhau ra về.

Thanh tra Warren, nếu chị đang đọc lá thư này, thì câu chuyện của tôi đã kết thúc và tôi không còn sợ bóng tối nữa.

Vũ điệu của chị em chúng tôi đã kết thúc. Hai linh hồn lạc lối cuối cùng đã tìm về với nhau khi cảm thấy cần nhau nhất.

Giờ đây tôi hình dung chúng tôi một lần nữa biến thành những cô bé. Chị gái bốn tuổi và em gái sơ sinh gần một tuổi. Chúng tôi đang tay nắm tay nhau và mỉm cười.

Chúng tôi sắp làm điều chúng tôi đã đợi chờ suốt bốn mươi năm để làm.

Shana sẽ bước một bước đầu tiên.

Và tôi sẽ đi theo chị ấy. Như khi chúng tôi bước ra khỏi bóng tối trong căn nhà của cha mẹ mình. Như khi chúng tôi bước ra khỏi di sản kinh hoàng của cha.

Cuối cùng, kề vai bên nhau, hai chị em sẽ tiến về nơi đầy ánh sáng.

-HẾT-