Chương 498 Bạch Hiểu Thuần “Chết”
Người tu luyện khác trong trại nô lệ cũng sững sờ nhìn xác Lôi Báo đẫm máu dưới hố sâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao có thể như vậy được? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lôi trưởng lão là cường giả ngũ giai, sao lại chết được? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể nào, trưởng lão sao có thể bị ba tên oắt con giết chết? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Phía dưới vang lên từng tiếng kinh ngạc khó tin. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó trong lòng mọi người chợt lạnh, Lôi trưởng lão chết rồi, chúng ta phải làm sao đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Ninh Khuyết bay đến vùng trời trại nô lệ, người đứng ở phía dưới lập tức trở nên hoảng loạn, thậm chí có người đã bắt đầu có ý định chạy trốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn bích ngọc phi chu một chút, khựng lại không dám tiến vào, sợ sau khi bước vào sẽ thấy thi thể của Thanh Thuần sư huynh, hoặc là nhìn thấy thần sắc hắn hôn mê bất tỉnh. Ninh Khuyết cúi đầu nhìn xuống trại nô lệ đang hỗn loạn phía dưới, dùng giọng âm u nói: ͏ ͏ ͏ ͏
Sư huynh, chúng ta thanh lý trại nô lệ trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo im lặng gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút đỏ lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người cùng lúc bay xuống, xiềng xích bay lượn xung quanh, ánh đao tung hoành, không hề nương tay, dù là nhất giai hay tứ giai đều một phát giết chết, thậm chí là tứ giai đỉnh phong cũng chỉ chịu được hai đòn mà thôi, hai người tùy tiện trút hết sự phẫn nộ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ trong chốc lát trại nô lệ máu me ngập trời, tiếng chém giết, tiếng cầu xin tha thứ vang lên hòa làm một, người đứng nhìn các đại thế lực lớn bên ngoài cũng rùng mình, đây chính là hai tiểu sát thần! ͏ ͏ ͏ ͏
Oanh! Một lưỡi đao lóe lên, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao bay ra, phóng lên tận trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Thổi phù một tiếng, đao xuyên qua cơ thể của một đại yêu tứ giai đỉnh phong đang muốn chạy trốn, thi thể ngã phịch xuống mặt đất, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao bay ngược lại trên không trung, trở về tay Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao nhìn xung quanh, người tu luyện tay sai của thần thánh chi nguyệt đều bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ để lại thi thể chồng chất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ô hô! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong sân trại nô lệ vang lên tiếng khóc liên miên, đó là tiếng vui đến bật khóc, đó là tiếng khóc vui mừng khi trông thấy kẻ thù đã bị giết. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đi đến bên người Thạch Hạo, trong lòng ủ ê nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồn phách đều đã bị ta thu, mang về giao cho Địa Phủ xét xử, nhưng mà còn Thanh Thuần sư huynh... ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồn phách... Hồn phách! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt hắn bất ngờ sáng lên liền vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhanh về thuyền, thu lại hồn phách của Thanh Thuần sư đệ, mang về đạo quán không chừng sư phụ sẽ có cách. ͏ ͏ ͏ ͏
Tinh thần Ninh Khuyết phấn chấn hẳn, hai người cùng bay lên không trung, đáp xuống mũi thuyền bích ngọc phi chu, cuống quýt chạy vào trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Vào chạy vào phi chu, hai người bỗng đứng ngẩn người ngay tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy bên trong phi chu, Bạch Hiểu Thuần đang nằm trên ghế tựa, phía dưới đang ngâm chân trong nước nóng, trên tay cầm đồ ăn vặt và hoa quả sấy khô, làm gì có bộ dáng sắp chết? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần quay đầu nhìn Thạch Hạo, Ninh Khuyết, nhếch miệng cười một cái rồi giơ đồ ăn vặt ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, sư đệ muốn ăn sao? Ta vừa tìm thấy trong phi chu, không ngờ ở đây còn có chỗ nấu nướng, quả thực rất hoàn hảo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thuần! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nổi giận kêu to, bóng người Thạch Hạo lóe lên xuất hiện trước mặt Bạch Hiểu Thuần, dùng tay vừa bóp cổ hắn vừa ra sứng lung lay, giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là ngươi chết rồi sao? Xem ta làm thế nào để bóp chết ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bị Thạch Hạo bóp cổ, sau trận đong đưa kịch liệt, ngừng rung đùi đắc ý, khụ khụ hai tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh! Đau đau đau! Ta bị thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Thạch Hạo mới buông tay, đứng đối diện, trợn mắt nhìn Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vỗ vỗ ngực, nói với vẻ bất mãn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, ta là người tàn tật. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết thở dài một hơi, trên khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lại lấy hoa quả khô trong túi ra trên tay ném hết vào trong miệng, than thở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trở về ta sẽ mách sư phụ, rằng sư huynh muốn bóp cổ cho ta chết nghẹt, chiếm lấy sự sủng ái sư phụ dành cho ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liếc hắn một cái, liền cười nhạo, sau đó nhìn về phía Hoa tiên sinh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn mang các nô lệ bị bắt ở bên dưới, dùng phi chu đưa bọn họ quay về các tộc, xin hỏi ngài liệu có thể chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh gật đầu cười trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây đã là phi chu của các ngươi, các ngươi muốn dùng thế nào thì dùng thế nấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo xấu hổ gãi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta khi trở về sẽ trả lại cho thập nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh lắc đầu, thập nhị tiên sinh đâu cần, ngay tức khắc điều khiển phi chu hạ xuống mặt đất, dừng lại bên trong trại nô lệ của thần thánh chi nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Minh, chúng ta đi xuống cứu người. ͏ ͏ ͏ ͏