Chương 499 Quay Về
Ninh Khuyết gật nhẹ đầu, hai người đồng thời ra ngoài, trực tiếp nhảy xuống khỏi phi chu. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, hai người nhanh chóng cứu nô lệ của các tộc ra khỏi trại nô lệ, có lẽ vì quá tự tin vào chính mình, không nghĩ tới sẽ có người ở Tây Vực dám tấn công thần thánh chi nguyệt, nên nô lệ chưa từng bị che giấu, theo cảm giác của Thạch Hạo và Ninh Khuyết, tốc độ cứu người rất nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù có bộ phận nô lệ vẫn cảm thấy hoài nghi về Thạch Hạo và Ninh Khuyết, nhưng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải đi theo lên phi chu, không một chút phản kháng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phi chu nhanh chóng bay xẹt qua không trung, để lại một khung cảnh trống rỗng ở trại nô lệ, chỉ toát ra mùi hôi thối. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hoàng cung tại Huyễn Nguyệt đế quốc, Huyễn Nguyệt đại đế tựa vào lan can nhìn ra ngoài, mở miệng kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lão thái giám từ trong bóng tối bước ra, quỳ trên mặt đất đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, có lão nô. ͏ ͏ ͏ ͏
Huyễn Nguyệt đại đế không quay đầu lại, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phái người đến phong tỏa trại nô lệ thần thánh chi nguyệt, thi thể yêu thú bên trong đều dùng vào việc quân sự. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão thái giám cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau làm đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão thái giám đứng dậy, khom người rời khỏi đại điện, bóng người trong nháy mắt đã biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước thánh đường trên núi ở ngoại thành, Thủy Vận cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, đi rồi! Xem ra bọn họ chỉ tới vì tay sai của thần thánh chi nguyệt, trong lòng nàng lập tức dâng lên một sự kỳ quái, đặc biệt đến diệt trừ trụ sở, bảo vật tiền tài bên trong một mực không lấy, sao mình cứ cảm giác việc bọn họ làm là hướng tới quang minh nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thủy Vận vội vàng lắc đầu, ném đi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu mình, lòng nghiêm nghị, bọn hắn là dị đoan, đây đều là thủ đoạn để bọn hắn mê hoặc bách tính mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thủy Vận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều trở về đi! Trở về các quốc gia, tọa trấn Thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả người trong phân đường của Thánh đường đều chắp tay trước ngực, cung kính cúi người thưa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khoang bích ngọc phi chu, mấy gian phòng đều đứng đầy người, nô lệ của các tộc được giải cứu đều thấp thỏm đứng không yên, không gian được lấp kín bởi người trong khoang tàu lại hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở nặng nề. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên ngoài, trên boong thuyền, Thạch Hạo, Ninh Khuyết đang đứng thẳng người đón gió, Bạch Hiểu Thuần uể oải ngồi trên boong, kẽo cà kẽo kẹt gặm hoa quả khô trên tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía ba người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết, trong mắt ánh lên rung động mơ hồ, lấy tứ giai trảm ngũ giai, bọn hắn thế mà làm được thật, quả thực là muốn nghịch thiên mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày sau, bọn Thạch Hạo đưa các chủng tộc bị cướp bóc về, mỗi một lần như thế đều chen chúc tiếng cảm ơn kích động, khiến mấy người cảm thấy không tự nhiên, vội vàng chạy đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, sau khi đưa xà nhân tộc về kim sa sa mạc, trong khoang tàu chỉ còn lại hai mươi mấy thiếu nữ nô lệ của nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần gãi đầu, nhìn các thiếu nữ trong khoang tàu, rầu rĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao bây giờ? Bọn họ không có nơi để về! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mươi mấy thiếu nữ cũng đều thấp thỏm nhìn ba người Thạch Hạo, xem việc bọn họ trả nô lệ dọc đường, quả thật bọn họ rất muốn giúp chúng ta, nhưng chúng ta không có nhà! ͏ ͏ ͏ ͏
Một thiếu nữ lấy hết dũng khí nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, ngài có thể thu nhận bọn ta không? Giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà đổ nước, chúng ta đều có thể làm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu liên tục, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, việc này khó mà làm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu này khiến các nàng tinh thần buồn bã hẳn đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh vuốt râu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này cách đạo quán không xa, trước mắt cứ đưa họ về đó đã! Hỏi ý kiến quán chủ một chút, chẳng lẽ Đại Đường các ngươi không thể thu xếp cho mấy nữ tử này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo cũng đều cười, đúng vậy! Tìm một ngôi nhà cho các nàng ấy là được mà? ͏ ͏ ͏ ͏
Phi chu xuyên qua không trung, rất nhanh liền xuyên qua Lý quốc rồi tiến vào Thương Man sơn mạch, chậm rãi hạ xuống trước cổng chính Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn Thạch Hạo từ trên phi chu nhảy xuống, vui mừng reo lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta trở về rồi đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An, Triệu Hân Duyệt, Thanh Tuyết, Thanh Vũ bốn người từ bên trong đạo quán đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hài lòng, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm tốt lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo vui vẻ tươi cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi! Sư phụ, trên thuyền còn có hơn hai mươi nữ tử, các nàng đều bị bán cho tay sai của thần thánh chi nguyệt, hiện tại không có nơi nào để đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An trầm ngâm một lúc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giao họ cho Bạch Vân đi! Để Bạch Vân giúp bọn họ yên ổn ở An Khánh thành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhảy lên phi chu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh từ bên trên phi chu bay xuống, chắp tay thi lễ với Trương Minh Hiên, xúc động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ thật là thu được mấy tay đệ tử giỏi! ͏ ͏ ͏ ͏