← Quay lại trang sách

Chương 504 Thanh Phong Rời Thánh Đường

Thanh Phong sững sờ, lời này là có ý gì?

Minh Vi Thương đi đến ghế đá bên cạnh, ngồi xuống nói:

- Ngươi có biết thánh đường đã phái Thần thánh Tài quyết sứ đến Tây Vực? Siêu phàm hắc long cũng tới đó.

Thanh Phong hoảng sợ kêu lên:

- Cái gì?

Hắn vội vàng đứng lên có ý muốn chạy ra ngoài.

- Ngươi đi đâu? Quay lại cho ta.

Minh Vi Thương giận dữ hét lên.

Thanh Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với vẻ mặt đau khổ:

- Cha, Tài quyết sứ là siêu phàm đại năng, đi Tây Vực chắc là để đối phó Đạo môn đó? Lại thêm một siêu phàm long tộc, quán chủ cùng sư phụ ta sao có thể là đối thủ của hai siêu phàm đại năng kia chứ, không được, ta muốn đi tìm Minh Nguyệt.

Minh Vi Thương tức giận nói:

- Gặp được sự tình liền tìm vợ, ngươi có thể bớt bất tài như thế được không?

Thanh Phong rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói:

- Ta cũng muốn không thua kém, nhưng thiên phú không tốt thì phải làm sao?

Minh Vi Thương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không cần đi, Tam Thanh quan quán chủ kia tự mình xuất thủ trấn áp siêu phàm hắc long, khiến Thần thánh Tài quyết sứ lui trở về.

Thanh Phong sững sờ, lập tức dương dương đắc ý, cười nói:

- Ta biết ngay Quán chủ giỏi nhất mà, không chuyện gì có thể làm khó được hắn.

Minh Vi Thương nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Thanh Phong, thế nào cũng thấy không vừa mắt, liền đứng dậy, không vui nói:

- Ta quyết định rồi, con trai ngươi và Minh Nguyệt sẽ mang họ Minh.

Dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt Thanh Phong đông cứng lại, cả kinh kêu lên:

- Dựa vào cái gì?

Minh Vi Thương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Sau này ngươi vẫn nên ít xuất đầu lộ diện đi thì hơn, tránh làm Minh Nguyệt mất mặt.

Nói xong ông nhanh chân sải bước ra ngoài.

Thanh Phong giận dữ gào lên:

- Cha chớ nên xem thường người khác như vậy. Ngài đã từng nghe qua câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo chưa?!

Giọng nói của Minh Vi Thương từ bên ngoài truyền vào:

- Ta cho ngươi ba trăm năm!

- Khinh người quá đáng!

Thanh Phong tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, ba trăm năm? Xem thường ai vậy!

Hắn vươn tay ra, Trấn Hồn chuông treo trên cây thoáng chốc thu nhỏ lại bay về phía Thanh Phong, bị Thanh Phong dùng một tay nắm lấy, đằng không mà lên, hướng về phía tầng mây trắng trên bầu trời. Lúc xuyên qua mây trắng, không gian giống như dòng nước đột nhiên bị chấn động một chút, rồi lại khôi phục nguyên trạng.

Thánh sơn, trên một đỉnh núi vắng vẻ sừng sững một tòa đại điện, ở sâu bên trong đại điện là một quang môn màu vàng kim nhạt. Có hai Thánh kỵ sĩ đang đứng canh gác trước quang môn.

Quang môn nổi lên một cơn rung động, Thanh Phong từ bên trong Quang môn bước ra.

Bang! Hai cây trường thương giao nhau ngăn trở trước mặt Thanh Phong.

Một vị Thánh kỵ sĩ cung kính nói:

- Xin Bạch Phong hãy quay trở vào! Kỳ cấm bế của người vẫn chưa kết thúc.

Thanh Phong vung tay lên, một luồng bạch quang quét qua, keng một tiếng quét hai cây trường thương ra xa, giận dữ nói:

- Ta muốn đi ra ngoài, các ngươi tránh ra!

Hai Thánh kỵ sĩ liếc nhìn nhau, cảnh giác nhìn Thanh Phong.

Một tên Thánh kỵ sĩ hét lớn:

- Bạch Phong, mau trở về đi!

- Vậy đành đắc tội!

Cánh tay Thanh Phong lay động. Leng keng, leng keng, leng keng! Từng đợt tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Thân thể hai Thánh kỵ sĩ lắc lư một hồi, sau đó “ầm ầm” ngã xuống đất.

Thanh Phong tiện tay treo Trấn Hồn chuông bên hông, bay ra ngoài. Sau khi ra khỏi đại điện lập tức rời khỏi Thánh Sơn, tiếp tục phi xuống dưới, trong lòng trào dâng cơn tức giận. Ta nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp cho ngươi xem, ta muốn chứng minh Thanh Phong ta cũng là người có thể làm đại sự!

Hồi lâu sau, hai Thánh kỵ sĩ mới lảo đảo chạy vào bên trong đại điện, hét lớn:

- Bạch Phong vượt ngục! Bạch Phong vượt ngục!

Một lát sau, một lão giả thân mặc trường bào thêu tơ vàng đi tới thần điện trên đỉnh Thánh Sơn, thành kính quỳ ở bên dưới, ca tụng nói:

- Quang Thần vô lượng, nhật nguyệt vĩnh hằng!

Thần vị trên cao tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như ánh mặt trời, một thân ảnh dần dần hiển hiện dưới ánh sáng chói lòa. Toàn bộ thân ảnh đều được thần huy bao phủ, khó có thể thấy rõ tướng mạo.

Lão giả nằm rạp trên mặt đất, cung kính thưa:

- Quang Thần vĩ đại, ngài ra lệnh chúng ta chú ý người nhà Minh Nguyệt, nay đã nảy sinh biến cố. Bạch Phong đã chạy ra khỏi Thánh Sơn.

Thanh âm to lớn của Quang Thần từ bốn phương tám hướng vang vọng tới:

- Bạch Phong, không cần để ý tới gã, cũng không cần quá để tâm đến Minh Vi Thương. Các ngươi chỉ cần để ý một mình Minh Nguyệt là được, không cần cố ý thân cận nàng, cũng không cần đem lòng cảnh giác, tuyệt đối không được chọc giận đến nàng.