Chương 505 Giao Cho Ngươi Làm...
Lão giả nằm sấp trên mặt đất, thoáng chốc do dự, hỏi:
- Quang Thần vĩ đại, Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, sao có thể khiến ngài chú ý đến vậy?
Thanh âm to lớn của Quang thần vang vọng trong đại điện:
- Các ngươi không cần biết lý do, chỉ cần làm theo là được. Nếu như Bạch Phong đã muốn rời đi, vậy thì cứ để gã đi đi thôi!
- Vâng!
Lão giả cung kính lên tiếng.
Hào quang trên thần tọa bỗng nhiên thu nhỏ lại. Thân ảnh Quang Thần trên thần tọa dần dần tan biến, thần huy lóa mắt trong thần điện cũng biến mất không còn dấu vết.
Lão giả từ dưới đất bò dậy, quay người đi ra ngoài.
Sau nửa tháng, nhờ đi qua thông đạo không gian, Thanh Phong đã tới Đại Minh quốc ở Nam Vực Đông đại lục. Gã dạo bước giữa phố chợ huyên náo, gặm chiếc bánh nướng trên tay, trong lòng ảo não. Lúc ấy quyết định chạy trốn là do ta quá kích động rồi, ra ngoài ta có thể làm được gì đây?
Qua một lát, sau khi ăn xong chiếc bánh nướng trong tay, Thanh Phong phủi phủi tay, hăng hái chỉ lên trời, hét lớn:
- Ta quyết định rồi, ta cũng muốn mở Đạo môn ở đây, trở thành tổng Quán chủ của Nam Vực đạo môn.
Bách tính xung quanh nhìn Thanh Phong đứng giữa đường hét lớn, rối rít đứng tránh sang hai bên, nhìn gã như thể đang nhìn thấy một kẻ điên.
Thanh Phong lấy lại tỉnh thần, ho khan một tiếng, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phương xa.
Giữa trưa, Bạch Vân trở lại Tam Thanh quan, tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn, cùng nhau dùng cơm trong đại sảnh ở hậu viện.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Vân nhìn về phía Lý Bình An ngồi ở chủ vị, nói:
- Quán chủ, hơn mười ngày trước ngài giao cho ta việc thu xếp cho những nữ tử kia, ngài còn nhớ hay không?
Lý Bình An gật đầu một cái, nói:
- Đều là những người đáng thương được cứu thoát khỏi kiếp nô lệ của thần thánh chỉ nguyệt, ngươi đưa các nàng đến thành trì phụ cận, thu xếp ổn thỏa cho các nàng là được.
Bạch Vân cười khổ nói:
- Vốn là đã thu xếp ổn thỏa rồi, cũng đều tìm được việc làm cho các nàng. Thế nhưng sau khi các nàng hiểu rõ về Đạo giáo của chúng ta, thì đều nhất quyết muốn xuất gia trở thành đạo sĩ.
Lý Bình An sửng sốt hỏi lại:
- Ngươi đáp ứng rồi?
Bạch Vân chần chừ đáp:
- Kỳ thật trong số các nàng không có ai là người đại ác, thậm chí còn có đến ba người có công đức hộ thể, ta cảm thấy không phải là không thể thu nạp các nàng vào đạo môn. Chỉ là Bạch Vân quan có quá ít nữ giới, cho nên bần đạo cảm thấy không quá ổn thỏa.
Ánh mắt Thanh Vũ sáng lên, vội vàng nói:
- Sư phụ, sư phụ, ta có thể! Ta có thể dạy các nàng.
- Ngươi?
Lý Bình An hoài nghi mà đánh giá Thanh Vũ, lặng lẽ nói:
- Bản thân vẫn chỉ là một đứa con nít, còn muốn đi làm sư phụ người khác.
Thanh Vũ bĩu môi, bất mãn nói:
- Sư phụ, người đừng xem thường ta, ta thật sự có thể dạy các nàng. Không tin ngươi hỏi Bạch Vân sư đệ mà xem.
Bạch Vân khẽ gật đầu, đáp:
- Hai vị sư tỷ quả thực rất phù hợp, rất nhiều đạo sĩ của Bạch Vân đều là do sư tỷ dạy bảo.
Thanh Vũ dương dương tự đắc, nói:
- Sư phụ, người xem có phải hay không!
Bạch Vân nói tiếp:
- Hơn nữa, những nữ tử đó đều đã thành niên cả rồi, cũng không cần nhờ hai vị sư tỷ chiếu cố, chỉ cần sư tỷ chỉ dạy kỹ năng của Đạo môn cho các nàng là được.
Thanh Vũ, Thanh Tuyết liên tục gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn Lý Bình An, dạy dỗ đệ tử đó nha! Nhất định sẽ rất thú vị!
Lý Bình An nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nếu các người đều nguyện ý, vậy thì cứ làm như vậy đi! Bạch Vân, làm phiền ngươi xây dựng một tòa đạo quan, để cho những nữ tử đó có nơi ở.
Bạch Vân cười đáp:
- Vâng!
Thanh Vũ, Thanh Tuyết hưng phấn la lên:
- Sư phụ, người tốt quá đi mất.
Lý Bình An cười nói:
- Nếu các ngươi đã vui vẻ đến vậy, vậy thì bát đũa hôm nay giao hết cho các ngươi rửa đó.
Thanh Vũ cười hì hì hô to:
- Vâng!
Kể từ sau khi Thần thánh Tài quyết sứ Cuồng Tam quyết định rút lui, Thánh đường không còn tìm tới Đạo môn gây rắc rối nữa.
Các thế lực lớn ở Tây Vực đều giật mình nhận ra rằng, dường như Thánh đường cũng không thể làm gì được đạo môn, trong lòng liền trào dâng một niềm lo lắng, Tây Vực còn có thế lực lớn mạnh như vậy sao? Các thế lực khác đều tránh xa, Đạo môn cũng tiến vào giai đoạn phát triển thần tốc.
Kỳ thật cũng không phải là Thánh đường không muốn tìm đến Đạo môn gây rối, mà bởi vì chính bọn họ cũng đang gặp phải phiền phức, nên không còn tâm sức đâu nghĩ đến việc chạy đến Tây Vực náo loạn nữa.