Chương 506 Mười Năm Phát Triển
Sau khi Thanh Phong rời đi không lâu, Nam Vực Tây đại lục liền bị Minh giới xâm phạm. Thánh đường cùng vô số oan hồn lệ quỷ của Minh giới liên tục đại chiến, trong đó xuất hiện không ít ngũ giai cao thủ, thậm chí là cả Siêu Phàm cảnh giới. Trận chiến này diễn ra ròng rã trong vòng mười năm. Cuối cùng Minh giới bại trận, Thánh đường cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Trong vòng mười năm này, sức ảnh hưởng của Đạo môn đã lan truyền khắp Tây Vực, đệ tử ưu tú của Đạo môn có thể vào Tàng Kinh các của Tam Thanh quan thu thập truyền thừa, cho nên công pháp của Đạo môn sớm đã không chỉ giới hạn tại cơ sở thổ nạp pháp. Từ đó trổ đi vẽ nên cảnh tượng bách hoa tranh diễm phồn vinh. Tam Thanh quan trở thành tổ đình của Đạo môn trong thiên hạ, là nơi hành hương của vô số đạo sĩ, địa vị được nâng cao.
Địa Phủ bao trùm toàn bộ Tây Vực. Phạm vi che phủ của Địa Phủ càng lớn, thì thần chức của quỷ thần trong Địa Phủ càng mạnh.
Thập Điện Diêm La dưới sự gia tăng thần vị đã khiến cho thành tựu Siêu Phàm, mười tám tầng Địa Ngục Ngục Chủ, Thập Đại Phán Quan, tất cả đều đạt đến ngũ giai đỉnh phong.
Mà tập hợp sức mạnh của quỷ thần trong Tây vực, tìm được đủ nguyên liệu để bố trí trận pháp Tứ Tượng đại trận. Trong nham thạch sâu dưới lòng đất của Lạc Nhật quốc, Bạch Hiểu Thuần lấy được xương cốt Hỏa điểu có chứa huyết mạch của Chu Tước.
Thạch Hạo thu được chết Độc Giao Vương làm hại dân chúng hai bên bờ sông Thương Lan. Ninh Khuyết đổi lấy thi thể Bạch Hổ vương từng ngã xuống trong vạn thú sâm lâm. Nam triều cống tặng một bộ Long Quy giáp. Nhờ đó hoàn thành việc luyện chế ra Tứ Tượng đại trận. Nhờ vậy mà Lý Bình An đã lĩnh ngộ được Ất Mộc pháp tắc, Hỏa Chi pháp tắc trong cơ thể cũng được gia tăng sức mạnh, khiến cho thực lực phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Cho dù không có Tỏa Long tỉnh, thì hắn cũng đã sớm không để cự long siêu phàm sơ kỳ vào mắt.
Ba người Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần trong mười năm này không ngừng tích lũy, lịch luyện, cũng đều đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong. Mỗi người lại lĩnh ngộ thêm được một môn thần thông, thực lực tiến bộ rất nhanh.
Ở trung tâm Minh giới là một tòa cung điện to lớn sừng sững.
Trong cung điện, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mặc áo bào đỏ thắm thêu hoa mẫu đơn đang nằm nghiêng trên chiếc giường mặc ngọc, mơ màng ngủ, giữa đôi mày xinh đẹp còn hiển hiện khí chất cao quý.
Một tia hỏa quang vụt qua bầu trời u ám, đáp xuống phía trước cung điện, hóa thành Phần Thiên Khổng Tước một thân bào "HH 1 - Bệ hạ, ta đã trở lại.
Đôi mắt lim dim của Minh Vương hé mở. Nàng khẽ ngáp một cái, phong tình vạn chủng ngồi dậy, vẫy vẫy tay với Phần Thiên Khổng Tước, vừa cười vừa nói:
- Lại đây, để cho ta nhìn ngươi một chút.
- Vâng!
Phần Thiên Khổng Tước đứng dậy, bước tới trước giường mặc ngọc của Minh Vương.
Minh Vương quan sát Phần Thiên Khổng Tước từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười nói:
- Ừm! Tốt lắm, không bị thương.
Phần Thiên Khổng Tước thấp giọng nói:
- Bệ hạ, là chúng ta làm mất thể diện của người.
Minh Vương lại khẽ ngáp một cái, không hề để ý, nói:
- Thể diện? Đó là cái gì? Có ăn được không?
Khóe miệng Phần Thiên Khổng Tước hơi co giật, cảm xúc buồn bã tan biến trong nháy mắt, do dự một chút, nói:
- Bệ hạ, Minh giới Tây Vực đã thoát khỏi sự khống chế của người.
Minh Vương nở nụ cười, nói:
- Địa Phủ đúng không! Ta biết rồi.
Phần Thiên Khổng Tước nghi hoặc hỏi:
- Bệ hạ, người không tức giận sao?
Minh Vương khó hiểu nói:
- Vì sao ta phải tức giận?
- Người là Minh Vương mà!
Minh Vương thở dài, nói:
- Tiểu Không Tước, ngươi nói xem ta đảm nhận chức Minh vương này có bao nhiêu mệt mỏi! Không những phải đối phó với sự dòm ngó của đám lão bất tử tại dương gian kia, còn phải duy trì sự cân bằng giữa lũ Quỷ Vương ở Minh giới. Những việc cần bận tâm mỗi ngày nhiều vô kể, ta cảm giác ta đã già đi nhiều lắm.
Phần Thiên Khổng Tước mặt không đổi sắc, nói:
- Bệ hạ, những tên nhập thánh đại năng ở dương gian kia sẽ không dám xông vào Minh giới, bởi vì nơi này là địa bàn của người.
- Chuyện các thế lực lớn ở Minh giới sát phạt lẫn nhau, từ trước đến giờ người cũng chưa từng quản quá một lần. Mỗi ngày người đều chỉ nằm ngủ mà thôi.
Minh Vương u oán nhìn Phần Thiên Khổng Tước, nói:
- Tiểu Khổng Tước, ngươi hiện tại chẳng đáng yêu chút nào.
Phần Thiên Khổng Tước nghiêm nghị nói:
- Bệ hạ, còn nữa, trông người không già chút nào.
Minh Vương nở nụ cười, nói:
~ Ừm! Lời này còn tính dễ nghe.