Chương 507 Minh Vương Giá Lâm Địa Phủ
Nàng khoát ống tay áo, nói:
- Ngươi lui xuống trước đi! Những chuyện về Địa Phủ không cần quá để ý đến.
Phần Thiên Khổng Tước xoay người, cung kính thưa:
- Vâng!
Nàng ta quay người đi ra ngoài.
Sau khi Phần Thiên Khổng Tước rời đi, Minh Vương từ trên giường đứng dậy, khoác một thân bào phục mẫu đơn đỏ thẫm trên người, xinh đẹp lại cao quý, làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.
Thân ảnh nàng lóe lên một cái, biến mất ở bên trong Minh giới.
Giữa vùng rừng núi Tây Vực, thân ảnh Minh Vương hiện lên.
Nàng quan sát bốn phía một chút, khẽ nghiêng đầu, nhắm mắt lại, thì thầm nói:
- Ách! Ta đi chết đây!
Trên người nàng tản ra tử khí như có như không.
Dùng mắt thường không thể nhìn ra có một vòng xoáy xuất hiện bên người Minh Vương. Thân ảnh nàng vặn vẹo một chút, nháy mắt liền bị hút vào bên trong vòng xoáy. Sau đó vòng xoáy cũng đột nhiên tiêu thất không nhìn thấy nữa.
Một tòa quỷ môn quan đen kịt sừng sững đứng giữa Linh giới.
Quỷ môn quan to lớn vạn thước mở ra, mỗi thời mỗi khắc đều có hàng ngàn hàng vạn quỷ hồn bị luật luân hồi dẫn dắt đến nơi đây, quỷ hồn hiện ra trước quỷ môn quan, ngơ ngơ ngác ngác đi vào trong đó.
Vùng trời bên trên quỷ môn quan, Khô Lâu quỷ vương và Ẩm Sát quỷ vương đang ngồi ngay ngắn, thần mục sáng như đuốc nhìn chằm chằm vô số quỷ hồn phía dưới.
Thân ảnh Minh Vương xuất hiện ngay trước quỷ môn quan, liếc mắt nhìn lên, mỉm cười nói:
- Nơi này đúng là quỷ môn quan rồi, vào thôi!
Nói xong liền lướt vào bên trong quỷ môn quan, trong nháy mắt đã vượt qua vô số vong hồn. Cả Khô Lâu quỷ vương và Âm Sát quỷ vương đều có tu vi ngũ giai, nhưng cũng khó mà phát hiện ra sự có mặt của Minh Vương.
Vượt qua quỷ môn quan sẽ đến Hoàng Tuyền Lộ. Trên Hoàng Tuyền Lộ âm phong gào thét, cát vàng tung bay đầy trời, thỉnh thoảng khi bão cát cuốn qua lại làm lộ ra xương tay, xương đầu, các loại xương cốt nằm rải rác trên mặt đường. Hoàng Tuyền Lộ hoang vu trải dài vô tận về phía chỗ sâu âm u, giống như không có điểm dừng.
Bỉ Ngạn Hoa sắc lửa đỏ rực nở rộ dọc theo Hoàng Tuyền Lộ, tạo thành phong cảnh duy nhất trên đoạn đường hoang vu này.
Không chỉ có những vong hồn ngơ ngơ ngác ngác, còn có một vài quỷ sai ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ nhanh chóng lướt đi trên Hoàng Tuyền Lộ.
Minh Vương đứng ở ven Hoàng Tuyền Lộ, chăm chú nhìn Bỉ Ngạn Hoa đỏ rực, nghi hoặc nói:
- Đây là hoa gì? Sao ta chưa từng thấy qua?
- Bỉ Ngạn Hoa, hoa nở không thấy lá, lá sinh không thấy hoa. Đời đời kiếp kiếp, hoa và lá không bao giờ gặp gỡ.
Một giọng nói từ phía sau lưng Minh Vương vang lên.
Minh Vương biến sắc, bị người khác tiếp cận thế nhưng nàng lại không hề phát hiện ra. Mấy ngàn năm qua tuyệt đối chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Minh Vương đột nhiên quay người, chỉ thấy Lý Bình An một thân đạo bào đang đứng ở phía sau.
Lý Bình An thi lễ, cười nói:
- Bần đạo là Quán chủ Tam Thanh quan Lý Bình An, bái kiến cư sĩ.
Minh Vương quan sát Lý Bình An một lượt, kinh ngạc nói:
- Thì ra ngươi chính là Quán chủ Tam Thanh quan. Có về mọi người đều xem thường ngươi rồi.
Lý Bình An khẽ cười, lắc đầu nói:
- Chỉ khi ở trong Địa phủ, bần đạo mới có thể phát hiện ra cư sĩ đã đến đây. Õ trên dương gian bần đạo cũng chỉ là một tiểu đạo sĩ mà thôi.
Minh Vương thì thầm trong lòng: “Quả nhiên! Xem ra trước đây Mạnh Hạo Nhiên nói rằng có thể Quán chủ Tam Thanh quan là thánh giai quả thật là có đạo lý. Có lẽ hắn thật sự đã đạt đến cảnh giới ấy rồi, cho dù có yếu hơn cũng không yếu hơn là bao."
Trong lòng Minh Vương thoáng nổi lên một vài ý niệm, nhìn về phía Bỉ Ngạn Hoa, khẽ nói:
- Hoa nở không thấy lá, lá sinh không thấy hoa. Đời đời kiếp kiếp, hoa và lá không bao giờ gặp gỡ! Quả là loài hoa khiến người ta vừa cảm thấy đáng thương lại vừa cảm thấy đáng tiếc. Đời đời kiếp kiếp không thể gặp gỡ, đối với loài hoa này mà nói thực sự quá tàn nhẫn rồi, Đạo môn các ngươi vì sao lại trồng loại hoa này?
Lý Bình An thật đúng là không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Hồi đó Bình Tâm nương nương suy nghĩ cái gì, ai mà biết được?
Minh Vương đưa tay ngắt một đóa Bỉ Ngạn Hoa, cài lên đầu, nở nụ cười hài lòng.
Một khắc sau, Bỉ Ngạn Hoa trên đầu Minh vương héo rũ tàn lụi, hóa thành khói bụi tiêu tan. Mà trên bụi cây Bỉ Ngạn Hoa, lại lần nữa nở ra một đóa Bỉ Ngạn Hoa mới.
Lý Bình An làm như không thấy, cười hỏi:
- Vị nữ cư sĩ này nên xưng hô thế nào?
Minh Vương nhìn về phía Lý Bình An, nghiêm giọng nói:
- Ngươi có tư cách biết tên của ta, nhớ kỹ, bản tọa tên là Dạ Vũ.