Chương 513 Đạo Môn Đến
Nói xong hắn đứng dậy đi đến vườn hoa, thuận tay hái một đóa hoa xinh đẹp, đi đến trước mặt Triệu Hân Duyệt, quỳ một chân xuống đất, đưa đóa hoa cho Triệu Hân Duyệt thổ lộ:
- Hân Duyệt, ngươi nguyện ý hóa giải cừu hận giữa Thư Viện và Long tộc với ta không? Để chúng ta dựng nên một cây cầu nối liền giữa Thư Viện và Long tộc.
Thần Tinh và đám thiên kiêu trẻ tuổi còn lại đều tức giận, mặt đây sát khí. Trước đây Triệu Hân Duyệt chính là người nổi bật trong cùng thế hệ với bọn họ, dung mạo tuyệt thế, khí chất ôn nhã, hiện giờ còn tiến vào cảnh giới Siêu Phàm, vì thế càng tăng thêm một phần mị lực.
Thế hệ trẻ của các thế lực lớn, đều có chút ái mộ Triệu Hân Duyệt, nhưng không ai dám biểu lộ ra ngoài, bây giờ lại bị một đầu lão Long giành trước, đúng là quá đáng ghét.
Thần Tinh lập tức mở miệng nói:
- Bạo Dương trưởng lão, đóa Thất Tinh hoa kia chính là do sư phụ ta tự mình trồng, lão nhân gia rất thích nó đấy!
Bạo Dương đang quỳ một gối xuống đất, cả người lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt đông cứng lại, trong đầu hiện lên một bóng người nóng rực và nguy hiểm giống như mặt trời.
Triệu Hân Duyệt chỉ tay một cái, lạnh lùng nói:
- Đóa hoa này khô héo rồi.
Đóa hoa trong tay Bạo Dương trưởng lão lập tức hóa thành tro tàn, phiêu tán theo gió.
Khóe miệng Bạo Dương trưởng lão co giật hai cái, đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắc Quả Phụ cười hì hì nói:
- Lão sắc long, ngươi có ý tốt nhưng người ta lại không lĩnh tình!
Nếu không lại hái một đóa khác tặng ta thử xem, nói không chừng người ta lại đồng ý đó!
Bạo Dương trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi về chỗ cũ, trong mắt tỏa ra hàn quang, vậy mà hắn lại bị một tên tiểu bối vả mặt liên tiếp.
- Khặc khặc khặc...
Một tiếng cười quái dị truyền đến từ bóng người được bao phủ bởi hắc bào, khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía hắn ta, trong lòng có chút sợ hãi, Bất Hủ tộc.
Người áo đen đưa tay chỉ vào Thần Tỉnh đang đứng phía trên, khàn giọng nói:
- Khuê U, hãy giết hắn trong bí cảnh, nghe rõ chưa?
Thanh niên ngồi sau người áo đen cúi đầu yên lặng, nghe thấy người áo đen gọi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, hắn khẽ nhếch miệng lên mỉm cười, nói:
- Đệ tử Chước Quang thánh tử của Thánh Đường, rất khó đối phó!
Người áo đen cất giọng khàn khàn hỏi:
- Không có lòng tin sao?
Khuê U khẽ gật đầu, nổ nụ cười tàn nhẫn nói:
- Ta sợ mình không nhịn được chưa vào trong bí cảnh đã giết hắn, ánh sáng trên người hắn thật sự rất đáng ghét!
Thần Tinh đứng cạnh ghế chủ vị, cười mỉa mai:
- Thằng hề chỉ biết trốn trong âm u, nhất định sẽ bị tịnh hóa dưới vinh quang của Quang thần.
Hai người nhìn nhau, sát ý tràn ngập giữa không trung.
- Thập Nhị tiên sinh, nếu như ngươi có lòng, chúng ta có thể kết minh.
Một giọng nói truyền cảm vang lên.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía tiếng nói phát ra, thì trông thấy một người trung niên tang thương đang nhìn chằm chằm vào Triệu Hân Duyệt, ánh mắt sâu thẳm, tóc mai đã hoa râm.
Triệu Hân Duyệt mở miệng nói:
- Đa tạ ý tốt của Trác trưởng lão, nhưng ta đã tìm được người đồng thành với Thư Viện rồi.
- ÙI Trác Phong khẽ gật đầu, tiếp tục tự rót tự uống, giống như người vừa nói chuyện không phải hắn.
Sắc mặt những người còn lại của Thánh Địa đều thay đổi, Thư Viện có minh hữu rồi sao? Là ai? Bọn họ cẩn thận nhìn kỹ những người còn lại, có thể lọt vào mắt Thánh Địa chỉ có Thánh Địa, các thế lực còn lại dù có siêu nhiên đi chăng nữa, cũng không được Thánh Địa coi là tồn tại cùng cấp bậc, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong Không Trung lâu các chỉ có vài Thánh Địa lớn.
Đột nhiên sắc mặt Triệu Hân Duyệt trở nên vui mừng, nàng đứng dậy nói:
- Ta có chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ trước.
Không đợi mọi người trả lời, nàng đã nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Rất nhiều người của Thánh Địa có mặt ở đây, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau.
Thần Thánh giáo chủ ngồi trên ghế chủ vị, cười ha hả nói:
- Không gian bên ngoài có giao động, hay là chúng ta cũng ra ngoài nhìn thử xem.
Những người còn lại khẽ gật đầu, ồn ào đứng dậy lướt ra ngoài, vừa ra khỏi Không Trung lâu các, bọn họ đã trông thấy không gian phía xa nổi lên một cơn gợn sóng, một chiếc phi chu xông ra từ trong không gian gợn sóng ấy.
Thần Tinh vô thức kêu lên:
- Bích Ngọc phi chu!
Tất cả mọi người đều nhíu mày, Bích Ngọc phi chu chính là tọa giá của Thập Nhị tiên sinh, làm sao nó lại xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ là viện quân Thập Nhị tiên sinh mời đến?
Bích Ngọc phi chu dừng lại giữa không trung, Lý Bình An dẫn theo đám đệ tử đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn mọi người một chút, khi cảm nhận được một cỗ khí tức thâm trầm như biển ở trong số đó, hắn cười nói:
- Hân Duyệt, nghi thức hoan nghênh này của ngươi có phải quá lớn hay không?