Chương 515 Thạch Hạo Gặp Thạch Quốc
Triệu Hân Duyệt giải thích:
- Vốn dĩ vùng này trước kia không phải là sa mạc, theo ghi chép mấy chục vạn năm trước của Thư Viện, Vô Ngần sa mạc chính là một vùng biển rộng mênh mông, sau này sinh ra dị biến, đại dương mênh mông biến thành sa mạc, tỉnh hoa cuối cùng của biển cả hóa thành bí cảnh, giấu trong sa mạc, mỗi ngàn năm lại mổ ra một lần.
Lý Bình An cảm khái:
- Đúng là thế sự xoay vần!
Trên đường phố trong thành, cũng có đủ loại tiếng rao hàng, điểm khác biệt so với Quốc Độ chính là, tiểu thương rao hàng ở nơi này đều là người tu luyện cường đại, hàng hóa bán ra đều là kỳ trân dị bảo có liên quan đến việc tu luyện.
Trong số đó có những người vốn dĩ sống và tu luyện trong thành trì này, cũng có những người đến đây vì bí cảnh sắp mở ra, muốn liều mạng tìm kiếm cơ duyên một phen.
Phạm Hiền dẫn đám người Thạch Hạo đi trên đường, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt mịt mờ quét qua đám người Thanh Tuyết Thạch Hạo.
Ninh Khuyết ở bên cạnh, thỉnh thoảng cũng quan sát Phạm Hiền, hắn nhíu mày, trong lòng luôn cảm giác đối phương có địch ý như có như không với bọn họ, chẳng lẽ là vì Thập Nhị tiên sinh sao?
Đám người Thanh Tuyết, Thạch Hạo thì không phát giác ra chút nào, ai nấy đều tràn đầy phấn khởi nhìn ngó hàng hóa bên đường.
- Tiểu thư, có muốn xem thử chiếc Bạch Cốt trâm này không?
Đầu mang Bạch Cốt, người như ngọc, giai nhân đều không thể bỏ qua.
~ Tiểu thư, đừng nghe lời hắn. Ngài nhìn bảo đao này của ta xem, lưỡi đao sáng như nước, chính là nguyên khí hiếm có.
- Đây là giày tăng tốc, đeo đôi giày này của ta vào, một bước lên trời, nguyên khí vô biên.
Thanh Tuyết, Thanh Vũ vừa đi, vừa cầm hàng hóa bên cạnh tò mò xem vài lần, sau đó lại lắc đầu buông xuống.
— A.
Thạch Hạo chạy chậm đến bên cạnh một sạp hàng, chọn lựa trong đống đồ vật thượng vàng hạ cám, nhặt một tảng đá mang theo tia sáng ra, ngẩng đầu nhìn chủ quán hỏi:
- Cái này bán thế nào?
Chủ quầy hàng này là một lão giả râu tóc bạc trắng, hắn vuốt râu cười ha hả nói:
- Ánh mắt tiểu huynh đệ này tốt lắm, mặc dù ta cũng không biết tảng đá này là thứ gì, nhưng chắc chắn là thứ tốt, ta dùng đủ mọi cách cũng không có cách nào rèn đúc được nó. Nếu như tiểu huynh đệ có thể nói cho lão hủ biết lai lịch của tảng đá này, ta sẽ tặng nó cho tiểu huynh đệ.
Thạch Hạo lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết! Nhưng mà ta cảm thấy nó là thứ tốt.
- Như vậy sao...
Trong mắt lão giả toát ra một tia tiếc nuối:
- Vậy ngươi đưa ta một ngàn nguyên thạch, rồi cầm lấy đi!
Thạch Hạo sững sờ, hỏi:
- Nguyên thạch là cái gì?
Phạm Hiền ở bên cạnh mở miệng nói:
- Ta có! Để ở đâu?
Lão giả đáp:
- Ta có trữ vật nguyên khí.
Hắn vươn tay ra, trên ngón tay mang theo một chiếc nhẳn theo phong cách cổ xưa.
Phạm Hiền cũng đưa tay nắm chặt tay lão giả, như vậy là có thể đi chuyển nguyên thạch thông qua trữ vật nguyên khí.
- Khoan đã...
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
Lão giả và Phạm Hiền đồng thời dừng lại, tìm người vừa nói chuyên.
Sau đó một đám người đông đúc đi tới, dẫn đầu là một người trẻ tuổi mặc áo bào lộng lẫy màu tím, bên cạnh là một lão già mặt trắng không râu, mặc dù khí chất âm nhu nhưng lại mang theo vài phần nhuệ khí, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, phía sau bọn họ là một đám thanh niên.
Người thanh niên ăn mặc hào hoa phú quý kia bình thản nói:
- Ta muốn tảng đá này.
Phạm Hiền híp mắt nói:
- Chúng ta nhìn thấy thứ này trước.
Thanh niên ăn mặc hoa lệ kia cười nhạt một tiếng nói:
- Nhưng giao dịch giữa các ngươi chưa thành công.
Nói xong hắn nhìn về phía chủ quầy hàng:
- Ta cho ngươi một vạn nguyên thạch.
Chủ quây hàng lập tức chần chờ.
Thạch Hạo quay người, đi đến trước mặt mọi người, khinh thường nói:
- Dùng tiền đè người đúng không! Ta cho ngươi ba cái trữ vật nguyên khí.
Hai mắt chủ quầy hàng sáng lên, nhìn về phía Thạch Hạo kinh hỉ hỏi lại:
- Thật chứ?
Thạch Hạo khẽ gật đầu.
Phạm Hiền lập tức không còn gì để nói, từ khi nào trữ vật nguyên khí lại biến thành thứ dùng để đánh cược vậy? Không phải ngay cả nguyên thạch cũng không có sao? Vừa ra tay đã là ba chiếc trữ vật nguyên khí, có cần khoe khoang thế hay không?
Thanh niên ăn mặc hoa lệ kia híp mắt quan sát, đột nhiên nhíu mày một cái, nghi hoặc hỏi:
- Sao ta lại cảm thấy hắn có chút quen thuộc nhỉ?
Lão thái giám bên cạnh biến sắc, giật mình kêu lên:
- Trưởng công chúa...
Trong lòng Thanh niên ăn mặc hoa lệ kia cũng nghĩ đến điều gì đó, đúng, vầng trán của người trẻ tuổi này nhìn rất giống thái tử điện hạ.
Thạch Hạo khó chịu nói:
- Trưởng công chúa, Lạc công chúa gì ở đây, bần đạo là Thanh Thạch, Thanh Thạch đạo trưởng.
Lão thái giám nhìn chằm chằm vào Thạch Hạo, cất giọng the thé hỏi:
- Ngươi cũng họ Thạch?
Thạch Hạo sững sờ, nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi biết?
- Ngươi đến từ Tây Vực sao?
- Sao chuyện này ngươi cũng biết?