← Quay lại trang sách

Chương 516 Thân Thế Của Thạch Hạo

Lão thái giám trầm mặc một lát, rồi quay người nói:

- ĐI Thanh niên ăn mặc hoa lệ kia nhìn chằm chằm vào Thạch Hạo, sau đó cũng quay người rời đi, sắc mặt những người còn lại có chút cổ quái, nhao nhao đuổi theo.

Thạch Hạo nói thầm:

- Cái quỷ gì vậy?

Sau đó hắn quay người nhìn về phía lão giả cười nói:

- Chúng ta giao dịch tiếp nhỉ?

Lão giả xoa xoa tay, xấu hổ nói:

- Tiểu đại nhân, ta có thể không lấy nguyên thạch, ngài cho ta một cái trữ vật nguyên khí là được, chỉ cần một cái thôi.

Thạch Hạo khẽ gật đầu, hào phóng nói:

- Này!

- Dù sao luyện chế túi Càn Khôn rất dễ.

Phạm Hiền nhìn theo bóng lưng của đám người trước đó, trong lòng thì thầm:

- Bọn họ là người của Thạch quốc, trưởng công chúa là ai?

Ninh Khuyết cũng nhíu chặt mày, nhìn qua có vẻ phiền toái, luồng sát khí vừa rồi không giả được.

Thanh niên ăn mặc hoa lệ kia đi cạnh lão thái giám, thấp giọng hỏi:

- Vương công công, ngươi xác định hắn chính là đứa bé năm đó?

Vương công công khẽ gật đầu, cất giọng âm u:

- Không sai, nhất định chính là hắn, ta vẫn luôn nhớ kỹ dung mạo của trưởng công chúa. Năm đó Vũ Lăng vương nói láo, căn bản hắn không giết đứa bé kia, Vũ Lăng vương đáng chết, hắn dám kháng chỉ!

Thanh niên ăn mặc hoa lệ kia trầm ngâm một lát, sau đó hỏi:

- Vương công công, bản hầu nên làm gì bây giờ?

Trong ánh mắt Vương công công mang theo một tia sát ý, nói:

- Giết! Tuyệt đối không thể để ô nhiễm huyết mạch Hoàng thất.

Hầu gia, chắc chắn hắn cũng đến tham gia Hãn Hải bí cảnh, ngài phải giết chết hắn trong bí cảnh.

Thanh niên ăn mặc hoa lệ khẽ gật đầu, một đạo ngoan lệ lóe lên trong mắt:

- Ta biết rồi.

Buổi chiều, sau khi đi dạo một vòng đám người Thanh Tuyết Thạch Hạo mới quay về, mỗi người đều mua một vài thứ, cười cười nói nói bước vào, chỉ có mình Thạch Hạo vẫn luôn yên lặng, trong đầu nhớ lại chuyện trên đường phố trước đó.

Trong vườn hoa, Triệu Hân Duyệt đang chơi cổ cầm, Lý Bình An ngồi bên cạnh, hai mắt híp lại lắng nghe.

Tiếng huyên náo khi mọi người bước vào lập tức làm xáo trộn tiếng cổ cầm, tay Triệu Hân Duyệt đè trên dây đàn, tiếng đàn lập tức ngừng lại, Lý Bình An mở mắt ra.

Mọi người cùng nhau bước đến, Thanh Vũ chạy đến trước mặt Lý Bình An, lắc lư mái tóc trên đó đang có một cây trâm, đầu, cười hi hì hỏi:

- Sư phụ, ngài nhìn ta mang cái này có được không?

Lý Bình An khẽ gật đầu, cười nói:

- Ừm! Rất đẹp.

Lý Bình An nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng trên người Thạch Hạo đang nhíu mày trầm tư, cười hỏi:

- Thanh Thạch, ngươi đang nghĩ gì đấy? Có phải sắp tiến vào bí cảnh, áp lực quá lớn hay không?

Thạch Hạo lấy lại tỉnh thần, vội vàng nói:

- Không phải, chỉ là vừa rồi khi ở bên ngoài, con gặp phải một đám người cổ quái.

- Hả?

Lý Bình An tò mò hỏi:

- Người cổ quái nào?

- Là thế này, con phát hiện ra một thứ mình cảm thấy hứng thú trong quán nhỏ ven đường...

Thạch Hạo nhẹ nhàng kể ra chuyện xảy ra trước đó, cuối cùng nghi hoặc hỏi:

- Sao bọn họ lại gọi con là trưởng công chúa? Lại còn biết con họ Thạch, con tới từ Tây Vực, trước đó rõ ràng con chưa từng gặp bọn họ.

Phạm Hiền ở bên cạnh mở miệng nói:

- Bọn họ là người Thạch quốc, chính là thế lực siêu nhiên ở Đông Vực gần bằng Hạo Nhiên Thư Viên chúng ta.

Triệu Hân Duyệt quan sát Thạch Hạo, rồi mở miệng nói:

- Nếu như là Thạch quốc, trưởng công chúa mà bọn họ nhắc đến chắc là Thạch hoàng muội muội, Thạch Mặc.

Lý Bình An nhìn về phía Triệu Hân Duyệt, nói:

- Xin chỉ giáo thêm.

Triệu Hân Duyệt nói tiếp:

- Điều ta biết cũng không nhiều lắm.

Khoảng hai mươi năm trước, trưởng công chúa Thạch Mặc của Thạch quốc đến Tây Vực lịch luyện một chuyến, sau đó không còn tin tức, nhiều lần Thạch hoàng điều động cao thủ tiến về Tây Vực tìm kiếm.

Năm năm sau Vũ Lăng vương mang trưởng công chúa Thạch Mặc về, Thạch hoàng giận dữ trấn áp trưởng công chúa Thạch quốc dưới Thần sơn nơi tế tự, cho tới bây giờ vẫn chưa thả ra.

Thạch Hạo không nhịn được hỏi:

- Vì sao? Vì sao trưởng công chúa lại bị trấn áp?

Triệu Hân Duyệt nhìn về phía Thạch Hạo, nói:

- Theo ghi chép của Thư Viện, chính vì trưởng công chúa Thạch quốc tự gả mình cho một gã thợ săn ở Tây Vực, đồng thời còn sinh ra một đứa con trai, sau này khi Vũ Lăng vương tìm thấy, hắn tự mình giết chết gã thợ săn ấy và con trai của trưởng công chúa, chỉ mang trưởng công chúa về.

Nếu như Vương công công, người dẫn đội của bọn họ cho rằng ngươi là con trai của trưởng công chúa, vậy có lẽ không sai, trưởng công chúa là người Vương công công chăm sóc từ nhỏ, hắn sẽ không nhận lầm, năm đó chắc chắn Vũ Lăng vương đã nói láo, chắc hẳn ngươi chính là đứa con thơ may mắn còn sống sót của trưởng công chúa Thạch quốc.