Chương 531 Không Phải Có Rất Nhiều Sao?
Một tiếng nổ mạnh vang lên trên bầu trời, kim sắc đao quang và hắc sắc ma khí tràn ra ngoài.
Bạch Hiểu Thuần đứng dưới hưng phấn kêu lên:
- Sư huynh uy vũ, sư huynh bá khí, sư huynh văn thanh võ đức nhất thống thiên hạ...
Khóe miệng Ninh Khuyết co giật hai lần, nói:
- Nhị sư huynh, đối thủ này không phải ngươi đánh không lại chứ?
Bạch Hiểu Thuần thản nhiên nói:
- Đánh thắng được!
Ninh Khuyết cạn lời:
- Vậy tại sao còn phải trốn?
- Đánh nhau quá mệt mỏi, lỡ như bị thương sẽ rất đau, cho nên chuyện đánh nhau kiểu này giao cả cho ngươi và sư huynh đó.
Ninh Khuyết không phản bác được, cái lý do này lấy hay lắm.
Sau một lúc lâu, một đạo kim sắc đao quang chém tan mây đen đây trời giống như khai thiên tích địa.
Ầm!
Giữa không trung, một cơn gợn sóng kim sắc khuếch tán ra ngoài, một đạo hắc ảnh rơi thẳng từ trên bầu trời xuống, chìm vào trong biển cả, một tiếng “Ùm” vang lên, từng cột nước bắn tung tóe.
Một khắc sau, Khuê U mới loạng choạng lao ra khỏi mặt biển, mười tám lưỡi đao quanh người phóng thẳng về phía Bạch Hiểu Thuần, trong mắt mang theo cơn giận dữ nồng đậm.
Bạch Hiểu Thuần vội vàng trốn sau lưng Ninh Khuyết, rồi đưa tay đẩy Ninh Khuyết một cái, nói:
- Sư đệ, mau xông lên!
Ninh Khuyết lập tức phi người nghênh đón, điểm ra một chỉ, Hoàng Tuyền lộ!
Một con đường hoang vu xuất hiện trước mặt Khuê U, vừa xông vào Hoàng Tuyền lộ, vô số quỷ trảo đã chộp lấy người Khuê U, rồi dần dần trải rộng ra toàn thân.
- Cút đi!
Khuê U gầm lên một tiếng, vô số đao quang màu đỏ sậm xuất hiện bên dưới quỷ trảo, đao quang nổ ầm ầm, khiến tất cả quỷ trảo đều vỡ nát.
Khuê U từ xông ra khỏi quỷ trảo, bay thẳng lên trời, định bay ra khỏi Hoàng Tuyền lộ.
Uu...
Uu...
Giữa không trung nổi lên đầy bão cát, từng tiếng quỷ khóc sói tru ô ô truyền ra từ bên trong, từng đạo quỷ ảnh tung hoành.
Ánh mắt Khuê U trở nên lạnh lẽo, hắn tùy tiện vung tay đánh ra vài chiêu công kích quỷ ảnh bên cạnh, nguyên kỹ đánh vào quỷ ảnh, lại xuyên qua thân thể rồi biến mất trong cát vàng, quỷ ảnh không bị ảnh hưởng chút nào.
Mấy đạo quỷ ảnh kỳ quái kêu gào xông tới, chúng gào thét xuyên qua thân thể Khuê U, mỗi lần như vậy Khuê U đều có thể cảm nhận được, sinh mệnh lực, tinh lực trong cơ thể đã bị quỷ ảnh mang đi từng chút một.
Khuê Ú lập tức luống cuống, sinh lòng sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ phải chết, lúc này hắn sinh ra ý định rút lui, nhưng khi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, khắp nơi đều là cát vàng, không nhìn thấy bờ bến, chỉ có một con đường chạy thẳng về nơi xa.
Đầu óc Khuê U giống như bị che đậy, hắn lập tức bay dọc theo Hoàng Tuyền lộ.
Một lát sau, Khuê U đột nhiên dừng chân, há mồm thở dốc lẩm bẩm:
- Rốt cuộc con đường này dẫn tới nơi nào?
Đầu óc mơ hồ có cảm giác mình đã quên gì đó, hắn dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, cơn đau nhức kịch liệt truyền vào trong não, lập tức khiến Khuê U nhớ ra mình đang ở trong Hãn Hải bí cảnh, đang đuổi giết một tên tiểu tử Đạo Môn, bước vào một con đường hư ảo xuất hiện ở nơi này.
Khuê Ú nhìn quanh bốn phía nói:
- Đúng là nguyên kỹ đáng sợ, vậy mà có thể che đậy tâm thần.
Hắn gầm thét:
- Nguyên Kỹ Bất Hủ Chỉ, mở cho ta!
Khuê Ú điểm ra một chỉ, ngón tay nổ tung, chỉ còn lại xương ngón tay, trên xương ngón tay đen nhánh có từng đường vân màu đỏ quấn quanh, tản ra khí tức đáng sợ.
Xương ngón tay điểm một cái, một đạo hắc quang rơi trên Hoàng Tuyền lộ, Hoàng Tuyền lộ lập tức nổ ầm ầm, lộ ra một lỗ hổng, thông qua lỗ hổng có thể nhìn thấy biển cả bên ngoài.
Khuê Ú lập tức lao vào trong lỗ hổng, rơi ùm xuống biển, biến mất không thấy đâu nữa.
Ở bên ngoài, khi Bất Hủ chỉ rơi xuống, Ninh Khuyết đau đớn kêu lên một tiếng, chân lảo đảo lui lại, trong nháy mắt sắc mặt đã tái nhợt, sau đó mọi người nhìn thấy Hoàng Tuyền lộ nổ tung lộ ra một lỗ hổng, một bóng đen bay ra khỏi lỗ hổng chui vào trong biển cả.
Thạch Hạo bay xuống từ trên không trung, hỏi:
- Sư đệ, ngươi không sao chứ?
Ninh Khuyết thở hổn hển nói:
- Không sao cả!
Sau đó hắn xua tay giải trừ Hoàng Tuyền lộ.
Thạch Hạo nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, lạnh lùng cười hỏi:
~ Nói đi! Ngươi lại làm chuyện xấu gì rồi? Sao lại khiến hắn một mực đuổi giết không tha thế?
Bạch Hiểu Thuần nói thầm:
- Ta cũng đang nghi hoặc đây! Chỉ đoạt một cái Linh trì của hắn thôi, có nhất thiết phải liều chết không tha như vậy sao? Ta đã trả lại hắn ba cái rồi!
- Cướp một cái của hắn, trả lại hắn ba cái, ngươi lấy đâu ra nhiều Linh trì như vậy?
Thạch Hạo nghi ngờ hỏi.
Bạch Hiểu Thuần lơ mơ nói:
- Không phải có rất nhiều Linh trì sao? Trong biển có, trên đảo đều cũng có! Ta chỉ tuỳ tiện thôi cũng phát hiện ra thật nhiều.