Chương 534 Các Thánh Địa Đột Kích
Phạm Hiền cười ha hả:
- Chắc là do áp lực trong bí cảnh quá lớn thôi.
Ninh Khuyết mang vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Chúng ta là người tu đạo, dùng đạo tâm cảm ngộ thiên địa, trước khi nguy hiểm đến đều có thể cảm nhận được mơ hồ, điều này trong Đạo môn chúng ta gọi là tâm huyết dâng trào, tuyệt đối không thể coi nhẹ.
Thạch Hạo nghiêm túc nói:
- Không sai! Phạm Hiền, ngươi bảo đệ tử Thư Viện các ngươi trốn khỏi hải vực này trước đi, chỉ sợ không phải đơn giản do Thiên trì giáng lâm.
Phạm Hiền do dự một chút rồi gật đầu:
- Được!
Sáng sớm hai ngày sau, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên dâng lên từ bốn phía xung quanh hải vực, uy áp kinh khủng khiến không khí xung quanh hải vực đều vặn vẹo.
Long Phong mang theo Long tộc đến từ phía đông, từng con cự long gào thét, long uy tràn ngập.
Tinh Vọng mang theo Yêu tộc đến từ phía nam, yêu khí ngút trời.
Khuê U mang theo Ma tộc đến từ phía bắc, ma khí âm u khiến cho nước biển cũng bị nhuộm đen.
Thần Tinh mang theo đệ tử Thánh Đường đến từ phía tây, thánh quang chiếu rọi.
Còn cả một tên đệ tử Thần Kiếm sơn, tay cầm trường kiếm đứng giữa không trung.
Ba người Thạch Hạo và cả Phạm Hiền bay lên trên hòn đảo, lơ lửng giữa không trung, nhìn bốn phía xung quanh.
Phạm Hiền lớn tiếng nói:
- Long Phong Long tộc, Khuê U Bất Hủ tộc, các ngươi đến gây hấn, ta có thể hiểu được.
Nhưng tiểu thánh tử Thần Tinh của Thánh Đường, từ trước đến nay Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta và Thánh Đường các ngươi luôn giao hảo, vì sao lại tiến đánh hải vực của Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta?
Thần Tinh cười nói:
- Thập Tam tiên sinh, ta không phải đến vì Hạo Nhiên Thư Viện các ngươi, nếu như ngươi muốn đi, cứ việc rời đi.
Ninh Khuyết đứng bên cạnh bình thản nói:
- Thánh Đường tại Tây Vực xưng bá đã quen, bên trong đã thối nát từ lâu, Đạo môn ta truyền đạo trong Tây Vực, khó tránh khỏi sẽ va chạm với đám đệ tử Thánh Đường coi trời bằng vung kia, làm hao tổn danh dự của Thánh Đường tại Tây Vực, bọn họ bị Đạo môn chúng ta áp chế triệt để.
Người của các Thánh Địa khác đều dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn về phía Thần Tinh, hóa ra Thánh Đường các ngươi đã kết oán với Đạo môn từ trước rồi.
Thần Tinh giận dữ nói:
- Nói hươu nói vượn, Đạo môn hèn hạ dùng âm mưu quỷ kế hãm hại danh dự Thánh Đường, khinh nhờn thần uy, nên tiêu diệt!
Một tầng bạch quang lập tức bao phủ cả người hắn, vừa thánh khiết thần thánh, vừa đầy chính nghĩa, giống như thay trời tuyên án.
Phạm Hiền nhìn về phía Thần Kiếm sơn, lớn tiếng hỏi:
- Thánh Đường đã kết oán với Đạo môn từ trước, còn Đông Phương Thắng, tại sao ngươi lại đến đây?
Thanh niên đứng trước đội ngũ Thần Kiếm sơn ôm một thanh trường kiếm, lạnh lùng nói:
- Đạo môn quá mạnh, không nên tồn tại.
Phạm Hiền nổi giận:
- Quá mạnh cũng là cái tội sao? Các Thánh Địa hay lắm, Hạo Nhiên Thư Viện thật sự xấu hổ khi phải làm bạn với các ngươi.
Bạch Hiểu Thuần nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, đánh không lại thì phải làm sao bây giờ?
Thạch Hạo nhỏ giọng đáp:
- Đánh không lại thì chạy!
- Hiểu rồi!
Bạch Hiểu Thuần khẽ gật đầu.
- Giết!
Khuê U lạnh lùng thét lên một tiếng, bóng người hóa thành một đạo hắc quang lập tức lao đến, hắn vung tay lên, mười tám lưỡi đao màu đỏ sậm xé rách không khí, chỉ trong chớp mắt đã bay tới trước mặt mọi người.
Đám người Thạch Hạo lập tức tản ra.
Rầm rầm rầm...
Từng cơn sóng lớn dâng lên trên mặt biển.
- Rống!
- Gào!
Từng tiếng long ngâm, hổ gầm vang lên. Long Phong, Tinh Vọng cũng xông đến.
Thánh quang phóng lên tận trời, kiếm ý khiến không gian vặn vẹo.
Từng tên thiên kiêu đánh về phía ba người, phía sau bọn họ chính là một đám thanh niên thế hệ trẻ nổi bật của các Thánh Địa lớn, tu vi thấp nhất của mỗi người đều là ngũ giai, cho dù không phải thiên kiêu, cũng có chiến lực mạnh mẽ.
Trong ánh mắt Thạch Hạo tràn đầy chiến ý, hắn hét lớn:
- Sư đệ, chúng ta lên!
Bóng dáng hắn khẽ lay động trong nháy mắt đã lao thẳng về phía Tinh Vọng, chém ra một đao, đao quang kim sắc tràn ngập trong thiên địa.
Hai cái hổ trảo hiện lên trước đao quang, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, hổ trảo vỡ vụn, Tinh Vọng lập tức bay ra ngoài, liên tục dậm chân giữa không trung.
- Kéc!
Thạch Hạo quay người hóa thành một con chim ưng, tránh thoát một đạo kiếm khí, ngay lập tức hành động, đâm xuyên qua ngực một con cự long, xông ra từ phía sau lưng, lân phiến bay toán loạn, máu tươi văng trung tóe trên bầu trời.
- Gào...
Cự long ngẩng đầu phát ra tiếng gào thét thê lương, sau đó lập tức xoay một vòng rơi xuống.
Ùm!
Nó rơi vào trong biển cả, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng biển.