Chương 535 Bạch Hiểu Thuần Xuất Thủ.
Thạch Hạo quay đầu nhìn những người còn lại một cái, hai mắt đột nhiên trợn trừng, Thanh Thuần đâu rồi? Hắn chạy đi đâu rồi?
Sau đó hắn lập tức nhớ tới câu Thanh Thuần hỏi mình trước khi giao chiến, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, không phải kẻ tham sống sợ chết kia chưa chiến đã chạy trốn chứ?
- Chết đi! Bất Hủ chỉ.
Khuê Ú hét lên một tiếng chói tai, một chỉ vung ra, một cây bạch cốt to lớn chỉ vào giữa không trung, hướng thẳng về phía Thạch Hạo đè xuống, trên xương tay hiện lên từng đạo minh văn màu đỏ sậm sáng lóng lánh.
Thạch Hạo lập tức lấy lại tinh thần, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao phóng lên trời, va vào xương ngón tay to lớn kia, đao quang kim sắc và nguyên khí hắc sắc tranh phong đối đầu với nhau, trong nháy mắt mặt biển đã bị đè xuống ba mét.
Đồng thời một bên khác, một đạo xiềng xích xông ra ngoài, móc câu dữ tợn va vào Thánh Quang trường kiếm Thần Tỉnh tạo ra tiếng nổ ầm ầm, quỷ khí và thánh quang tràn ngập.
Đông Phương Thắng xuất hiện trên đỉnh đầu Ninh Khuyết, chém xuống một kiếm, kiếm như lưu tỉnh.
Trong tay Ninh Khuyết xuất hiện một chiếc dù lớn màu đen, chiếc dù lớn bung ra chống đỡ, kiếm trảm trên mặt dù kêu “Bịch:
một tiếng, kiếm khí giống như giọt nước lan ra bốn phía.
Thần Tinh biến sắc, Đại Hắc tán? Trong đầu lập tức hiện ra bản ghi chép của Thánh Đường, hắn kinh sợ kêu lên:
- Minh Vương chi tử, hắn chính là Minh Vương chi tử. Minh Vương chi tử xuất thế, đại kiếp ngàn năm bắt đầu.
Đám thiên kiêu của các Thánh Địa còn lại cũng nhốn nháo quay đầu nhìn về phía Ninh Khuyết, ánh mắt đều như muốn nói, bắt buộc phải giết hắn.
Lông mày Ninh Khuyết nhảy lên một cái, Minh Vương chi tử?
Minh Vương chi tử là cái gì?
Phạm Hiền nhân cơ hội đó mở miệng khẽ ngâm:
- Phong quyển tàn vân phá, nguyệt tỏa thanh thu lãnh.
Vù vù vù...
Cơn cuồng phong nổi lên giữa đất trời, từng lưỡi đao sắc bén ngưng tụ trong cơn cuồng phong ấy, cơn gió bao bọc vạn lưỡi đao càn quét về phía đám người của Thánh Địa.
- Dám chơi gió trước mặt ta sao? Phá cho ta! Gào!
Long Phong gầm lên một tiếng, cuồng phong lập tức tiêu tán, quang nhận bên trong cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Một cái long trảo hình thành từ nguyên khí xuất hiện trên không trung, vỗ về phía Phạm Hiền.
Phạm Hiền biến sắc, nhanh chóng thì thầm:
- Dạ sắc trụy thiên châu, lạc hải cộng triều sinh.
Trong nháy mắt cả người hắn đã được bao phủ từng tầng nước, sau đó rơi tùm vào trong biển.
Ầm! Long trảo mang theo nguyên khí mạnh mẽ đánh trên mặt biển, biển cả nổ tung sinh ra từng cơn sóng lớn.
Phạm Hiền hiện thân ở phía xa, sắc mặt tái nhợt, thuận tay lau máu tươi trên khóe miệng một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám đệ tử của các Thánh Địa trên bầu trời, lòng sinh ra ý nghĩ ác độc.
Trên bầu trời, Thạch Hạo, Ninh Khuyết không ngừng giao chiến với Thiên kiêu của Thánh Địa, tiếng nổ ầm ầm, dư ba chấn động trăm dặm, tiếng hô giết vang vọng đất trời.
Người của các thế lực còn lại trong bí cảnh đều nhốn nháo chạy tứ tán, sắc mặt sợ hãi cố cách xa chiến trường, chuyện gì thế này? Các Thánh Địa đang khai chiến với nhau sao? Còn nữa, Đạo môn mà bọn họ thét lên rốt cuộc là thứ gì? Có tông môn khác có thể nhúng tay vào đại chiến giữa các Thánh Địa sao?
Ố trên mặt biển cách xa chiến trường ban đầu, Bạch Hiểu Thuần cưỡi Cửu Xỉ Đinh Ba bay lượn, vừa bay vừa tức giận nói:
- Vậy mà Thánh Địa lại hợp tác với nhau, một người đánh không lại thì kéo cả đám đến, đúng là không cần thể diện, quá không biết xấu hổ! Do các ngươi ép ta, đều là do các ngươi ép ta.
Hắn bóp nát từng viên đan dược trong tay, ném vào trong biển, sau đó nước biển sôi trào, một cỗ khí tức cuồng bạo đến từ hung thú dâng lên.
Khi bay qua đảo cũng vậy, hắn cũng ném từng nắm đan dược đã bị bóp nát lên trên đảo, sau đó từng con hung thú mắt đỏ bừng, thở hổn hển, gầm rú vang trời, chạy rầm rầm đi theo Bạch Hiểu Thuần.
Mặt trời lên cao, giữa bầu trời qua nửa ngày cuộc chiến trên chiến trường đã bước vào giai đoạn gay cấn, Phạm Hiền đã rời khỏi chiến trường từ lâu, hắn bị trọng thương đang giả chết trốn tránh dưới đáy biển.
Đệ tử của các Thánh Địa lớn cũng bị thương, nhưng đã khống chế được chiến trường, tạo thành vòng vây khóa chặt hai người Thạch Hạo, Ninh Khuyết giữa không trung.
Các thiên kiêu của Thánh Địa vây công hai người, dù lực phòng ngự của Đại Hắc tán trác tuyệt, nhưng trên người bọn họ vẫn bị thương.
- Keng!
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao của Thạch Hạo xoay một vòng chém thẳng vào trường kiếm của Đông Phương Thắng.
Ầm!
Sau đó quay người đánh ra một quyền, va chạm với Long trảo của Long Phong.
Long trảo của Long Phong đột nhiên nắm chặt lấy nắm đấm của Thạch Hạo, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, một bàn tay khác hóa thành trảo móc thẳng về phía ngực Thạch Hạo, trong long trảo đột nhiên trống rỗng, một tiếng ưng gáy sắc bén vang lên.