← Quay lại trang sách

Chương 536 Hung Thú Bạo Động

Long Phong giật mình, vội vàng nghiêng người ngửa mặt ra, một con chim ưng nhanh như chớp lướt qua mặt Long Phong, lưu lại một vết máu trên mặt hắn.

Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, một tiếng “Keng" vang lên, kiếm chém lên người chim ưng, chim ưng lập tức rơi xuống hóa thành Thạch Hạo, rơi ùm vào trong nước, khiến nước biển bắn lên tung tóe.

- Tài Quyết chi kiếm, Cứu Rỗi chỉ kiếm, Thẩm Phán chỉ kiếm, Hy Vọng chi kiếm, Quang thần tứ kiếm.

Bốn chuôi trường kiếm màu trắng quấn quanh người Thần Tinh, mỗi chuôi trường kiếm đều tỏa ra ánh sáng vừa thần thánh vừa uy nghiêm, phán quyết, cứu rỗi, thẩm phán, chờ mong.

Thần Tinh chỉ tay về phía Ninh Khuyết, thét lên:

- ĐIỊI Bốn chuôi trường kiếm mang theo từng vệt thánh quang diễm đánh thẳng về phía Ninh Khuyết.

Đông Phương Thắng không nhịn được cũng chăm chú dõi theo, mặc dù không phải kiếm đạo thuần túy, nhưng mà uy lực rất mạnh, thánh tử của các Thánh Địa còn lại cũng trở nên nghiêm túc, tiểu thánh tử đúng là danh bất hư truyền.

Ninh Khuyết quát to:

- Quỷ Môn Quan!

Ầm!

Không trung chấn động, một tòa Quỷ Môn Quan đen nhánh giáng lâm, ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt trên đầu quỷ dữ tợn.

Quỷ Môn Quan kêu “Két” một tiếng rồi mở ra, mấy chục đạo xiềng xích xông ra từ trong vòng xoáy, mang theo quỷ khí tĩnh mịch xông về phía bốn chuôi trường kiếm.

Keng keng keng!

Câu Hồn tỏa liên không ngừng khóa chặt bốn chuôi kiếm sáng rực kia, xiềng xích đột nhiên kéo căng, quỷ khí và thánh quang giằng co không phân thắng bại.

Thần Tinh nhíu mày một cái, hét to: "

- Bạo! Aml Bốn chuôi kiếm sáng rực đồng loạt nổ tung, quang diễm màu trắng kinh khủng càn quét thiên địa, Quỷ Môn Quan vặn vẹo một chút rồi tiêu tán.

Cơ thể Ninh Khuyết chấn động, lảo đảo lui lại hai bước.

Sắc mặt Thần Tinh cũng trở nên trắng nhợt, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Rống!

Đúng lúc ấy một con bạch hổ dài năm mét từ bên cạnh đánh tới, song trảo sắc bén lóe sáng, chộp về phía Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết vội vàng, nắm tay đánh ra một quyền, quyền trảo tương giao.

Uỳnh!

Một cơn dư ba đáng sợ lan ra, bạch hổ bị đánh bay, Ninh Khuyết cũng bay ngược lại, rơi ùm vào trong biển.

Sau đó Thạch Hạo và Ninh Khuyết đồng thời bay ra khỏi biển, tụ lại một chỗ, bốn phía là bốn tên thiên kiêu uy thế bất phàm, bên ngoài là mấy chục đệ tử Thánh Địa, đều là ngũ giai.

Ninh Khuyết lắc mình một cái đánh tan nước biển trên người, nhìn đám đệ tử Thánh Địa xung quanh, hỏi Thạch Hạo:

- Sư huynh, sau khi ra ngoài ngươi muốn làm gì nhất?

Ánh mắt Thạch Hạo đây lửa giận nói:

- Bắt lấy Thanh Thuần, hung hăng hành hung một trận.

Ninh Khuyết cũng gật đầu, trong lòng tức giận nghiến răng, nếu như Thanh Thuần sư huynh vẫn ở đây, căn bản bọn họ sẽ không chật vật như vậy.

- Sư huynh, sư đệ, ta đã về rồi!

Đột nhiên một tiếng hét đây hưng phấn từ đằng xa truyền đến.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, thì trông thấy một bóng người đang lóe lên trên mặt biển, nhanh chóng tới gần, hắn chính là Bạch Hiểu Thuần, người vừa chạy trốn trước đó.

Bên tai Thạch Hạo, Ninh Khuyết đồng thời vang lên tiếng Bạch Hiểu Thuần:

- Sư huynh, sư đệ, mau né ra, mau chui xuống đáy biển.

Thạch Hạo, Ninh Khuyết nghĩ đến điều gì đó, cả người lập tức chìm vào đáy biển.

- Trốn đi đâu!

- Muốn trốn sao?

- Chết đi!

Thiên kiêu của Thánh Địa gầm thét.

Rầm rầm rẦm!

Nguyên kỹ kinh khủng rơi vào trong biển cả, khuấy động nước biển tạo thành từng vòng xoáy, từng cơn sóng ngầm mãnh liệt dâng lên, nguyên khí trong biển cả chấn động bắt đầu cuồng bạo, giống như một cỗ máy xoắn giết cỡ lớn.

Thiên kiêu của Thánh Địa đều lộ ra nụ cười mỉa mai, không ra ngoài sao? Để xem các ngươi có thể trốn bao lâu.

Bạch Hiểu Thuần đột nhiên hét lớn:

- Thiên Cương thần thông hô mưa gọi gió, gió đến...

Một cơn cuồng phong xuất hiện, quét về phía chiến trường, bao phủ tất cả mọi người trên chiến trường vào bên trong.

Long Phong nhăn mũi một cái, hét lên:

- Không đúng, trong gió có thứ gì đó, tán ra cho ta!

Đệ tử Thánh Địa vội vàng nín thở.

Long Phong hét lớn một tiếng, cuồng phong tiêu tán.

Bạch Hiểu Thuần dừng lại ở phía xa, bay lên bầu trời, cười hì hì nhìn đám người Thánh Địa.

Tất cả đệ tử Thánh Địa đều nghiêm túc, âm thầm kiểm tra thân thể, nhưng không phát hiện ra có điểm nào không ổn, cũng không có dấu hiệu trúng độc.

Khuê U vừa nhìn thấy Bạch Hiểu Thuần, trong lòng lập tức dâng lên một cơn lửa giận, hắn thét lớn:

- Tiểu tặc, chết đi cho ta!

Sau đó hắn lập tức lao về phía Bạch Hiểu Thuần.

ầm ầm!

Đột nhiên một cơn chấn động vang lên nơi cuối chân trời giống như tiếng sấm rền, kèm theo đó là một cỗ khí tức cuồng bạo, đang nhanh chóng tới gần.