← Quay lại trang sách

Chương 538 Thi Đua

Một con hải thú bóng loáng tỏa sáng đột nhiên xuất hiện trên đầu cự long, sau đó nó rơi xuống, một tiếng “Bịch” trầm đục, rất lớn vang vọng khắp bầu trời, cự long rơi ầm ầm xuống dưới, một khắc sau một con Hải xà to lớn vẫy đuôi quấn chặt cự long, kéo nó xuống dưới nước.

Long Phong vừa giãy dụa, vừa phát ra tiếng gầm rú bi phẫn đến cực điểm:

- Đạo Môn, ta sẽ diệt cả nhà các ngươi.

Đám thiên kiêu còn lại của các Thánh Địa cũng bị hung thú quấn lấy không thoát thân đuợc, Hãn Hải bí cảnh vốn dĩ là sân nhà của đám hung thú này, mặc dù bị bí cảnh áp chế, thực lực không thể đột phá Siêu Phàm, nhưng rất nhiều hung thú đều đã đạt đến ngũ giai đỉnh phong, so với thiên kiêu cũng chỉ chênh lệch một chút về mặt truyền thừa và chiến lực, nếu như một hay hai con hung thú, Thánh Địa sẽ không để trong lòng, nhưng hiện giờ hàng trăm hàng ngàn con xuất hiện, rất nhiều đệ tử Thánh Địa đã bị áp chế không thở nổi từ lâu, nếu không phải không biết tại sao đám hung thú này lại không có sát ý, bọn họ đã chết, đã bị thương không còn mấy người rồi, ngay cả như vậy, trong quá trình bị hung thú vô tình chà đạp vẫn có rất nhiều đệ tử Thánh Địa liên tiếp vẫn lạc, sao còn nghĩ được đến Thiên trì.

Đám người Thạch Hạo bay đến bên dưới cầu vồng, cũng chính là thang lên trời mà bọn họ nói, lúc này đã có người đứng trước cầu vồng, thậm chí còn có người bước chân lên cầu vồng đang cẩn thân leo lên rồi.

Đệ tử Thư Viện đứng trước cầu vồng lo lắng chờ đợi, nhìn thấy ba người Thạch Hạo đến, vội vàng mừng rỡ chào đón.

Tiểu thư sinh mập mạp cao hứng kêu lên:

- Ta biết ngay các ngươi sẽ không sao mà.

Những người còn lại đều chắp tay cúi đầu nói:

- Bái kiến chư vị đạo trưởng, Thập Tam tiên sinh.

Tiểu mập mạp cũng vội vàng chắp tay thi lễ.

Người chung quanh nhao nhao nhìn sang, sau đó cảnh giác trốn về phía xa, bọn họ là người của Thánh Địa.

Thạch Hạo nói:

- Chúng ta đi!

Sau đó hắn bay lên không trung, rơi trên cầu vồng cao vài thước, vừa đạp chân lên cầu vồng hắn lập tức dừng lại, trong lòng có chút kinh ngạc thoáng qua, vậy mà lại nặng như vậy.

Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết, Phạm Hiền cũng bay người lên hạ xuống bên cạnh Thạch Hạo.

Bạch Hiểu Thuần nói thầm:

- Sư tỷ nhất định sẽ không thích cái cầu vồng này, trong nháy mắt đã nặng gấp đôi.

Phạm Hiền mở miệng giải thích:

- Muốn tiến vào Thiên trì không phải chuyện dễ dàng, cây cầu này chính là thứ để sàng chọn, cường độ nhục thân không đủ, sẽ không vào được Thiên trì.

- Cường độ nhục thân?

Trong mắt Thạch Hạo dâng lên ý chí chiến đấu, hắn nói:

- Hai vị sư đệ, hay là chúng ta so tài một chút, xem ai tiến vào Thiên trì trước?

Ninh Khuyết khẽ gật đầu:

- Được!

Bạch Hiểu Thuần cũng gật đầu liên tục.

Phạm Hiền cười ha hả nói:

- Không ngại tính thêm cả ta nữa nhé?

Bạch Hiểu Thuần hứng thú bừng bừng kêu lên:

- Cùng đi nào, để ta đếm, chuẩn bị...

Tất cả mọi người lập tức tập trung tỉnh thần, mặc dù chỉ là một trận tranh tài không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng không ai muốn thua.

- Một...

Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Phạm Hiền vẫn đang tập trung tỉnh thần chờ đợi.

Vèeo! Bạch Hiểu Thuần đang ở bên cạnh đã chạy ra ngoài, nhanh chóng nhảy từng bước lên cao hơn..

Thạch Hạo sửng sốt một lát, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, tức giận quát to:

- Thanh Thuần, ngươi lại giở trò lừa bịp!

Người hắn lóe lên kim quang, hóa thành một con chim ưng, bay theo cầu vồng phóng thẳng lên trời.

Trong nháy mắt, Ninh Khuyết cũng hóa thành một đạo quỷ ảnh, nhanh chóng lao về phía trước, vô cùng quỷ mị.

Phạm Hiền vội vàng thì thầm:

- Tinh tiên thiên hà nan phi độ, tự cổ minh nguyệt bạn thanh phong.

Ánh trăng sáng mông lung lập tức bao phủ một tầng quanh người, hắn hóa thân thành một cơn gió nhanh chóng lao lên trên.

Trong biển mây, một cây cầu vồng uốn lượn rủ xuống, giống như bậc thang lên trên vậy.

Một người trẻ tuổi đã đi tới giữa cầu vồng, hắn cúi người há miệng thở dốc, trong mắt mơ hồ có chút hưng phấn, ta là người đầu tiên, ta vẫn xếp thứ nhất, quả nhiên ta mới là Thiên Mệnh chi tử, nếu không thang trời sẽ không rơi xuống dưới chân ta, ta nhất định là người đầu tiên leo lên thang trời, tiến vào Thiên trì đạt được tẩy lễ, từ đó một bước lên trời.

- Kéc!

Một tiếng ưng gáy vang lên.

Thanh niên kia sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt, tiếng ưng gáy ở đâu ra vậy? Ngay sau đó một vệt kim quang lao vút qua người hắn, người thanh niên trông thấy rõ ràng trong kim quang là một con chim ưng.

Sau đó, một bóng đen khác cũng lao vút qua người hắn, lưu lại từng đạo tàn ảnh, còn người đã nhanh chóng chạy về phía xa.

Tiếp đó là một tên tiểu mập mạp cưỡi đinh ba, giống như một cơn cuồng phong quét qua, trong chớp mắt đã biến mất chỉ còn lại bóng lưng.