Chương 539 Huyền Áo
Thanh niên thì thầm nói:
- Ta là thứ nhất, ta là thứ hai, ta là thứ ba.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn không tin nổi thốt lên:
- Làm sao có thể? Sao bọn họ lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đều không cảm nhận được biến hóa của trọng lực sao? Cứ tăng thêm một khoảng cách trọng lực sẽ tăng lên gấp bội!
Thanh niên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóc không ra nước mắt, ta không phải nhân vật chính, không phải con của ông trời sao? Sao lại thế này? Hãn Hải bí cảnh, nơi này có người gian lận!
Một lát sau, lại một luồng gió mát lướt qua người hắn, trong lòng gã thanh niên kia không rung động chút nào, lại một người nữa, hiện giờ ta xếp thứ mấy rồi? Không quan trọng, đều không quan trọng.
Một lúc lâu sau, chim ưng đã bay đến điểm cuối cùng của cầu vồng, ánh sáng lóe lên hóa thành Thạch Hạo, hạ xuống bệ đá.
Sau đó một đạo quỷ ảnh lướt qua, quỷ ảnh chồng lên nhau hợp lại làm một, hóa thành Ninh Khuyết.
Thạch Hạo hoạt động gân cốt một chút, cười ha hả nói:
- Ta cảm thấy cũng không khó lắm!
Ninh Khuyết khẽ gật đầu:
- Chắc là do trước đó chúng ta đã hấp thu rất nhiều Linh trì, nhục thân đã vượt qua ngũ giai, đối với những người khác mà nói, con đường này cũng không phải đơn giản như vậy.
Bạch Hiểu Thuần cưỡi Cửu Xỉ Đinh Ba xông đến điểm cuối cùng, hắn nhảy xuống từ trên Cửu Xỉ Đinh Ba, Cửu Xỉ Đinh Ba bay lên nhanh chóng thu nhỏ, rơi vào trong tay Bạch Hiểu Thuần.
Bạch Hiểu Thuần cầm Cửu Xỉ Đinh Ba chải tóc, oán trách:
- Các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Làm tóc bần đạo rối tung cả lên.
- Đi, chúng ta vào thôi.
Thạch Hạo quay người đi vào trong cánh cổng ánh sáng trước mặt, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần vội vàng đuổi theo.
Trong nháy mắt khi bước vào Quang môn, mọi người lập tức đi vào một không gian xanh biếc, không gian lớn khoảng vài dặm, bầu trời và không gian xung quanh đều tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, bên dưới không gian là Linh trì sáng óng ánh như một khối ngọc thạch.
Hai mắt Bạch Hiểu Thuần tỏa sáng, kích động nói:
- Sư huynh, là Linh trì, là Linh trì rất lớn.
- Xuống thôi.
Thạch Hạo hưng phấn kêu lên một tiếng, lập tức bay xuống dưới, một tiếng ùm vang lên, cả người đã chìm vào trong Thiên trì.
Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần cũng theo sát phía sau, nhảy ùm ùm vào trong Thiên trì, trên mặt Linh trì óng ánh tỏa ra từng cơn gợn sóng, giống như từng đạo lưu quang khuếch tán trên ngọc thạch.
Ba người ngồi khoanh chân dưới đáy ao vận chuyển công pháp, tạo ra ba vòng xoáy trên mặt Linh trì.
Không lâu sau đó, Phạm Hiền cũng tiến vào không gian Thiên trì, nhìn thấy ba vòng xoáy to lớn dưới Thiên trì, hắn tìm đến nơi cách xa một chút nhảy vào bên trong.
Sau đó có vài người khác liên tiếp đến đây, tất cả đều yên lặng tiến vào trong Thiên trì, hấp thu linh dịch.
Mấy ngày sau, có người đầu tiên không nhịn được, lao ra khỏi Thiên trì, sắc mặt đỏ bừng cả người nóng hổi, không cam lòng nhìn về phía Thiên trì, sau đó lập tức bay ra ngoài.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều người xông ra khỏi Thiên trì, bay ra bên ngoài.
Trong Thiên trì ẩn chứa cơ duyên lớn như đại dương, có thể thu được bao nhiêu, toàn bộ dựa vào tu hành của bản thân, nhục thân không mạnh sẽ không chịu được Thiên trì tẩy lễ, cảnh giới không đủ cao cũng sẽ không có cách nào tiếp nhận Thiên trì truyền thụ.
Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, Phạm Hiền xông ra khỏi Thiên trì, nước trong ao bắn lên tung tóe, hắn cúi đầu nhìn về phía ba vòng xoáy vẫn tồn tại bên dưới, hơi nhíu mày, ta với bọn họ chênh lệch nhau nhiều như vậy sao? Niềm vui vì vừa lĩnh ngộ được nguyên kỹ bản mệnh lập tức tiêu tan quá nửa, hắn quay người bay ra ngoài.
Dưới đáy Thiên trì, Thạch Hạo ngồi khoanh chân, tâm thần chìm đắm trong đáy biển tối tăm tĩnh mịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hải nhãn sống mãi với thời gian kia, bên trong nó ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, thâm thúy bao la, trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy giống như bản thân đã hợp lại làm một với Hải nhãn, bản thân hóa thân thành hải nhãn, một cỗ lực lượng huyền ảo đang diễn hóa trên trán hắn, một con mắt màu lam nhạt lấp lóe như ẩn như hiện.
Một bên khác, Ninh Khuyết cảm thấy bản thân giống như đã hóa thành biển cả, chi phối sinh tử của sinh linh vạn vật trong biển, chỉ một ý niệm của hắn vạn vật sẽ khôi phục, chỉ một ý niệm vạn linh có thể tiêu tan, trong mắt hắn dần dần lộ ra quang mang đen nhánh, tản ra Sinh Tử ý cảnh.
Bạch Hiểu Thuần khoanh chân dưới đáy ao, thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười ngây ngô, trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy mình đã tiến vào một vùng biển rộng, ngao du trong biển rộng, sinh sống trong vô số tôm hùm tê tay, cá nướng thơm lừng, hung thú viễn cổ luộc, dị chủng dưới đáy biển bị hấp chín...