← Quay lại trang sách

Chương 540 Lĩnh Ngộ Thần thông

Vô số mỹ thực mặc cho bản thân lấy, hơn nữa còn ăn bao nhiêu cũng không thấy no.

Lại thêm nửa tháng nữa, Bạch Hiểu Thuần bay ra khỏi Linh trì đầu tiên, hắn lơ lửng giữa không trung chép miệng, tiếc nuối nói:

- Hóa ra là nằm mơi Trong đầu nhớ đến đủ loại mỹ thực, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải ăn hết tất cả.

Ầm!

Ninh Khuyết cũng bay ra khỏi Thiên trì, lơ lửng trên không trung, hắn rũ người một cái vô số giọt nước màu trắng bay ra ngoài, rơi lộp bộp vào trong Thiên trì.

Bạch Hiểu Thuần quay đầu nhìn về phía Ninh Khuyết, tò mò hỏi:

- Sư đệ, ngươi lĩnh ngộ ra thần thông gì?

Ninh Khuyết nở nụ cười nói:

- Nhìn thấy sinh tử của sinh linh vạn vật trong biển rộng, cảm ngộ ra thần thông Sinh Tử Đồng thuật, vẫn chưa đặt tên, sư huynh thì sao?

Bạch Hiểu Thuần chỉ vào miệng mình, nói:

- Ta... Ta cảm thấy mình có thể ăn rất nhiều thứ.

Ninh Khuyết sững sờ, có thể ăn? Đây là thần thông gì? Sau đó hai người đều nhìn về phía Thiên trì.

Dưới đáy Thiên trì, con mắt màu xanh lam trên trán Thạch Hạo nổi lên sóng gió kịch liệt, hải nhãn như ẩn như hiện trong đầu.

Thạch Hạo có chút sốt ruột, vẫn thiếu một chút nữa, vẫn thiếu một chút nữa, hắn lập tức dùng toàn lực vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, ngay khi Cửu Chuyển Huyền Công toàn lực vận chuyển, hải nhãn không còn biến mất như có như không trong đầu nữa, cả người cũng lập tức tỉnh lại, con mắt màu lam nhạt sinh ra trên trán nổ nát.

Thạch Hạo mở to mắt, sờ lên trán mình, ảm đạm thì thầm:

- Ta... Ta thất bại rồi à?

Sau đó hắn đứng dậy, phi người lên trời.

Ầm!

Một cột nước bắn lên tung tóe.

- Sư huynh!

Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết đồng thanh kêu lên.

Hai người bay đến bên cạnh Thạch Hạo.

Bạch Hiểu Thuần tò mò hỏi:

- Sư huynh, ngươi lĩnh ngộ ra thần thông gì?

Thạch Hạo hỏi ngược lại:

- Các ngươi thì sao?

Hiếm lắm mới thấy Ninh Khuyết nở nụ cười, hắn nói:

~ Ta lĩnh ngộ ra một loại thần thông Sinh Tử Nhãn.

Con mắt? Ngược lại có chút giống ta, chỉ là ta đã thất bại, trong lòng Thạch Hạo có chút ảm đạm.

Bạch Hiểu Thuần xấu hổ nói:

- Thần thông của ta chính là ăn mọi thứ.

Cho dù tâm trạng của Thạch Hạo đang không tốt, cũng bị những lời này của Bạch Hiểu Thuần chọc cười, ăn mọi thứ? Đây cũng coi là thần thông sao?

Bạch Hiểu Thuần tò mò hỏi:

- Sư huynh thì sao? Thần thông của ngươi chắc chắn vô cùng lợi hại nhỉ?

- Ta thất bại rồi!

Thạch Hạo buồn bã nói.

Thất bại rồi? Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đều sững sờ.

Bạch Hiểu Thuần nói thầm:

- Cái cớ này lấy hay lắm, sau khi ra ngoài ta cũng nói ta thất bại rồi, thần thông ăn mọi thứ này nói ra đúng là mất mặt.

Thạch Hạo lườm hắn một cái, nói:

- Đi thôi! Chúng ta ra ngoài.

Thạch Hạo dẫn đầu bay ra ngoài, Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần theo sau.

Ba người vừa bay ra khỏi Thiên trì, cửa vào Thiên trì lập tức vặn vẹo một cái rồi biến mất, ngay cả chiếc cầu vồng kia cũng biến mất theo.

Sau đó, mọi người cảm nhận được bí cảnh lắc lư một trận, cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như tiến vào bên trong một vòng xoáy.

Trước thành trì bên ngoài Vô Ngần sa mạc, một cánh cửa bí cảnh màu ngọc bích lơ lửng giữa không trung, mặt trời chiếu xuống khiến nó tỏa ra ánh sáng lung linh.

Đột nhiên cửa bí cảnh vặn vẹo, hóa thành một vòng xoáy, lập tức khiến tất cả mọi người chú ý.

Thần Thánh giáo chủ của Thánh Đường ra khỏi Không Trung lâu các, nhìn cửa vào bí cảnh đang vặn vẹo.

Khô Lâu vương Cơ Ngạ người dẫn đội của Bất Hủ tộc mặc hắc bào xuất hiện giữa không trung, quanh người được bao phủ bởi một tầng hắc vụ.

Hắc Quả Phụ của Vạn Yêu linh mặc bạch bào thánh khiết, tay cầm trường kiếm của Thánh Đường, tư thế hiên ngang lơ lửng giữa không trung, cười hì hì vứt ra một cái mị nhãn cho Thánh Đường giáo chủ.

Thần Thánh giáo chủ của Thánh Đường nhìn cách ăn mặc của Hắc Quả Phụ, vô thức nhíu mày lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

Bạo Dương trưởng lão của Long tộc xuất hiện giữa không trung, nhìn Hắc Quả Phụ, hai mắt sáng lên, vội vàng lau nước dãi chảy ra trên khóe miệng, cách ăn mặc này đúng là tuyệt!

Trên một cồn cát cách thành trì không xa, đám người Triệu Hân Duyệt, Lý Bình An, Thanh Tuyết, Thanh Vũ đang thưởng thức ánh hoàng hôn, cảnh mặt trời lặn trên sa mạc tươi đẹp vô cùng.

Cảm nhận được ba động truyền đến từ phía thành trì, Triệu Hân Duyệt quay đầu nói:

- Bí cảnh kết thúc rồi, bọn họ sắp ra ngoài.

Lý Bình An nói:

- Chúng ta quay về đi!

Nói xong hắn giương phất trần lên, trong nháy mắt đám người đã biến mất ngay tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã đứng trên không trung trong thành trì.