← Quay lại trang sách

Chương 567 Đến Thần Sơn

Tướng quân râu ria không nhịn được kêu lên:

- Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho hắn như vậy sao?

Tướng quân trung niên ở giữa tự tin cười nói:

- Tất nhiên không phải, đến Hoàng đô lại tính toán với hắn, dưới Hoàng thành sống chết của hắn cũng chỉ là một ý niệm của Bệ hạ mà thôi.

Loan giá xuyên qua mây trôi, từ lần đó về sau, không còn ai cản đường nữa, trên đường trải qua vài lần tu chỉnh, sau một tháng khoảng cách đến Quốc đô của Thạch quốc không còn xa.

Tại một gian phòng bên trong loan giá, Thạch Hạo và Hỏa Linh Nhi ngồi gần cửa sổ, bên ngoài cửa sổ mây trôi không ngớt.

Thạch Hạo nghiêm mặt nói:

- Đa tạ công chúa viện thủ, bần đạo vô cùng cảm kích, ngày khác nếu cần, bần đạo nghĩa bất dung từ.

Hỏa Linh Nhi trầm mặc một lát rồi nói:

- Ngươi không thể không đi được sao? Ngươi sẽ chết.

Thạch Hạo đặt tay lên ngực mình, nói:

- Công chúa điện hạ, có một số việc nhất định phải làm, nếu không trong lòng bần đạo cảm thấy bất an.

Hỏa Linh Nhi tức giận nói:

- Đi đi! Đi đi! Chết mới tốt.

Trên đường đã từng khuyên hắn rất nhiều lần, nhưng hắn cứ nhất quyết muốn đi chịu chết.

Thạch Hạo cười nói:

- Bần đạo sẽ không chết dễ dàng, bọn hắn muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy.

Hỏa Linh Nhi nhếch miệng nói:

- Ngươi căn bản không biết sự đáng sợ của Thạch hoàng.

Thạch Hạo quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, một tòa núi lớn cao ngất khắc sâu vào trong đôi mắt, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, vội vàng hỏi:

- Đó là núi gì?

Hỏa Linh Nhi cũng nhìn ra bên ngoài, do dự một chút nói:

- Đó chắc là Tế Tự Thần Sơn của Thạch quốc.

Thạch Hạo vội vàng đứng lên chắp tay cúi đầu nói:

- Bần đạo cáo từ trước!

Một vệt kim quang từ trên thân dâng lên, bên trong kim quang hiện ra một con chim ưng, bỗng chốc như vệt kim quang xuyên qua cửa sổ bình tế nguyên khí, xuyên qua tầng mây, bay về hướng Thần Sơn.

Hỏa Linh Nhi vội vàng nói:

- Hoàng thúc, đuổi theo hắn.

Loan giá lập tức chuyển hướng, bay về phía Tế Tự Thần Sơn.

Xung quanh Tế Tự Thần Sơn đều có cấm quân canh giữ, Vũ Lăng Vương đang ngồi một chỗ bên vách núi, ngắm nhìn phong cảnh dưới núi, đột nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức khổng lồ từ đằng xa đến.

Vũ Lăng Vương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xa xa thấy sáu con hỏa điểu kéo một cỗ loan giá từ trong tầng mây bay tới, nhíu mày tự hỏi:

- Người Hỏa Quốc, bọn hắn đến nơi này làm gì?

Một con chim ưng vô thanh vô tức bay sà xuống Tế Tự Thần Sơn, cho dù là Vũ Lăng Vương cũng không phát hiện một chút khác thưởng nào, chỉ cho rằng đó là một con chim ưng bình thường.

Chim ưng bay lượn một vòng quanh Tế Tự Thần Sơn, không phát hiện có bất cứ sơn động nào, cũng không thấy gì khác thường, nhưng trái tim nhỏ của Thạch Hạo lại đập kịch liệt, trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, mẫu thân đang ở ngay dưới núi này.

Phía dưới Thần Sơn, Trưởng công chúa Thạch Mặc đột nhiên ôm ngực mình, một dòng nước ấm tuôn trào trong lòng, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.

Bên ngoài chim ưng bay lượn lóe lên kim quang, đột nhiên khôi phục nguyên hình, đứng giữa không trung lớn tiếng kích động kêu lên:

- Mẫu thân... Nương... Ta đến rồi! Ta đến đón ngài về nhà...

Phía dưới núi, Trưởng công chúa Thạch Mặc rung động trong lòng, kích động kêu lên:

- Là Hạo Nhi, là Hạo Nhi tới, hu hu hu... Hạo Nhi của ta đến.

Vũ Lang Vương đang ngồi bên vách núi ngắm cảnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo, ánh mắt cứng lại, hắn đến đây lúc nào? Sao ta không hề phát hiện ra?

Cấm quân canh giữ dưới chân núi cũng phát hiện ra Thạch Hạo.

- To gan...

- Làm càn...

- Kẻ nào dám tự tiện xông vào Thần Sơn?

Từng tiếng quát chói tai vang lên, đồng thời một cỗ khí tức ngũ giai phóng lên tận trời, khuấy động Thiên Địa nguyên khí trên không trung hình thành đủ loại dị tượng, bốn đội cấm quân bay lên, bao vây Thạch Hạo.

- Bắt, không quan tâm sống chết...

Thống lĩnh cầm đầu cấm quân ra lệnh một tiếng.

Ầm!Tất cả cấm quân đồng thời xuất thủ, nguyên khí mênh mông cuồn cuộn mấy trăm đạo nguyên kỹ đánh về phía Thạch Hạo.

Trong tay Thạch Hạo lóe lên, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao hiện ra, quay người một vòng bất ngờ vung lên, một đạo đao quang kim sắc óng ánh xoay tròn khuếch tán ra bốn phía.

Nguyên kỹ va vào đao quang kim sắc, vừa chạm vào đã sụp đổ, tất cả cấm quân còn chưa kịp phản ứng, đao quang kim sắc đã đến ngay trước mặt.

- Phòng ngự...

Trên thân toàn bộ cấm quân bỗng chốc dâng lên phòng ngự nguyên kỹ.

Tiếng nổ sập do va chạm liên tiếp vang lên, hơn trăm phòng ngự nguyên kỹ bị một đao chém phá, cấm quân tứ giai thậm chí ngũ giai đều kêu lên thảm thiết ngã xuống dưới, nhất thời như hàng trăm con chim gãy cánh, cao thủ tứ giai thậm chí ngũ giai trước đây từng khiến Thạch Hạo phải chiến đấu gian khổ, cuối cùng lại không tạo cho hắn một chút trở ngại nào.