← Quay lại trang sách

Chương 568 Thạch Hạo Chiến Vũ Lăng Vương

Thạch Hạo cũng không ra tay giết, chỉ đánh bị thương nặng rơi xuống, chứ không phải một đao chẻ làm hai máu tươi tung toé.

Thạch Hạo quay đầu nhìn Tế Tự Thần Sơn, kích động kêu lên:

- Mẫu thân, ta đến cứu ngươi ra!

Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay không ngừng run rẩy, kim quang sắc bén lưu chuyển ở phía trên.

- Không ngờ hài tử năm đó thật sự đã đạt được thành tựu!

Một giọng nói bình thản vang vọng giữa không trung.

Khí tức của Thạch Hạo dừng, ánh mắt cứng lại quát:

- Ai?

Không trung nổi lên gợn sóng, một nam tử mặc trang phục màu tím từ không trung đi ra, trong tay cầm một thanh trường thương màu đen.

Thanh niên nhìn Thạch Hạo nói:

- Ngươi không nên đến, với năng lực của ngươi ở Tây Vực, đủ để ngươi xưng vương xưng bá, hưởng thụ cả đời. Nhưng nếu ngươi đã đến thì sẽ phải chết tại nơi này.

Thạch Hạo nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi là ai?

- Vũ Lãng Vương!

Nam tử trẻ tuổi từ tốn nói.

Thạch Hạo biến sắc, tức giận nói:

- Là ngươi, là ngươi giết phụ thân, trấn áp mẫu thân ta?

Vũ Lăng Vương gật đầu nói:

- Không sai, hiện tại ta còn muốn giết ngươi.

- Chết đi cho ta!

Trong lòng Thạch Hạo dâng lên một cơn giận dữ, thân ảnh loé lên bỗng chốc xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Vũ Lăng Vương, đao quang rét lạnh chém xuống.

Vũ Lăng Vương nâng trường thương lên, keng... Một âm thanh sắc bén đinh tai nhức óc vang vọng trên trời.

Thạch Hạo đột nhiên bắn ngược ra, bay thẳng lên trời, thân thể Vũ Lăng Vương cũng nhoáng một cái, chân lui lại hai bước, ánh mắt nhìn Thạch Hạo hiện lên một tia ngạc nhiên, sức mạnh rất lớn.

Tiếng đánh nhau bén nhọn kéo dài bên ngoài, cũng truyền vào bên trong sơn đê bí động.

- Á...

Trưởng công chúa Thạch Mặc phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đứng trong hang động, ngẩng đầu nước mắt đầm đìa kêu lên:

- Đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa! Hạo Nhi... Mau trốn, ngươi mau trốn đi!

Phía trên loan giá, Hỏa Linh Nhi thấy Thạch Hạo bị một thương đánh bay, theo bản năng 'a` lên một tiếng đây sợ hãi, sao lại như vậy? Sao tiểu tặc lại không phải đối thủ của hắn?

Hỏa Linh Nhi quay đầu nhìn Thụy vương, vội vàng hỏi:

- Hoàng thúc, hắn là ai? Tiểu tặc sẽ thua sao?

Tiểu tặc? Trong lòng Thụy vương thầm suy tư một chút, xem ra giữa bọn hắn thật sự xảy ra một vài chuyện cũ, sau đó nói:

- Người này là Thạch Lăng Vũ Lăng Vương - Ngũ đệ của Thạch hoàng, tu vi Siêu Phàm trung kỳ, tất nhiên Thạch Hạo không phải đối thủ của hắn.

Hỏa Linh Nhi vội vàng hỏi:

- Tiểu tặc sẽ chết sao?

Thụy vương nhìn chiến trường nói:

- Còn phải xem lựa chọn của Vũ Lăng Vương.

Thân ảnh Vũ Lăng Vương lóe lên xuất hiện ngay trước mặt Thạch Hạo, tung ra một quyền, Thạch Hạo cũng bất ngờ tung ra một quyền nghênh đón, 'bốp' tiếng nổ vang, một làn sóng càn quét cả không trung.

Thạch Hạo lập tức bay ra ngoài, liên tục lùi về phía sau, Vũ Lăng Vương cũng lui lại hai bước, sắc mặt nhẹ nhàng.

"Kéc... ' tiếng ưng gáy vang lên, một vệt kim quang lướt qua không trung, chim ưng như lưu quang đánh về phía Vũ Lăng Vương.

Vũ Lăng Vương hét to một tiếng, trên thân hiện ra hư ảnh một dãy núi, 'ầm' tiếng chim ưng đâm sầm vào hư ảnh dãy núi bị ngăn cản lập tức vang vọng, hư ảnh cũng bắt đầu vặn vẹo, trông hoàn toàn không giống một dãy núi.

Vũ Lăng Vương quát:

- Ngay cả ta cũng đánh không lại, vậy mà còn muốn cứu mẫu thân?

Một chưởng tung ra như thiểm điện, bùm... Nhắm ngay chính diện chim ưng, chim ưng đột nhiên bắn ra ngoài, kim quang lóe lên hóa thành Thạch Hạo liên tục dậm chân trên không trung, bỗng chốc dùng lực, 'két' một tiếng ma sát cà trên không trung, lúc này mới bất ngờ dừng lại.

Khóe miệng Thạch Hạo chảy ra một tia máu tươi, phất tay áo lau rồi nhìn chằm chằm Vũ Lăng Vương, há miệng thở dốc, đáng ghét hắn quá mạnh, chẳng lẽ phải dùng Pháp Thiên Tượng Địa?

Nhưng dù dùng Pháp Thiên Tượng Địa Thạch Hạo cũng không nghĩ có thể thắng được hắn, hơn nữa sau khi dùng Pháp Thiên Tượng Địa, nếu mình không đánh bại được hắn thì sẽ không có chút lực phản kháng nào.

Vũ Lăng Vương đột nhiên lao về phía Thạch Hạo, một thương quét ngang, trường thương xé rách hư không để lại một vết nứt không gian màu đen thật dài giữa không trung.

Thạch Hạo bay lên né tránh một thương này, ầm... Trước mặt nổ tung, bên trong lỗ đen chui ra một cây trường thương như Độc Long cắn xé về phía Thạch Hạo.

Ánh mắt Thạch Hạo cứng lại, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đột nhiên chém ra, keng... Đao thương va vào nhau chấn động không gian, hư không bỗng chốc lại mở rộng hơn một chút.

Thạch Hạo mượn lực bay ngược ra, trường thương đột nhiên thu hồi lại, hư không bỗng chốc được thiên địa chữa trị.

Vũ Lăng Vương tay cầm trường thương lao đến chỗ Thạch Hạo như thiểm điện, trường thương hất lên đánh về phía đầu Thạch Hạo.