Chương 569 Sư Đệ Đến
Thạch Hạo ngửa mặt tránh thoát một thương, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao không chút khách sáo vung xẹt qua trước ngực Vũ Lăng Vương, Vũ Lăng Vương đưa tay chụp lại, 'ầm' mặt đao Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ở giữa, đột nhiên bắn ngược trở về, Thạch Hạo lảo đảo Iui lại hai bước.
Vũ Lăng Vương nheo mắt nói:
- Tuổi nhỏ có tu vi như vậy có thể được xem là cao minh, nhưng ngươi đừng nên coi thường anh hùng trong thiên hạ, càng không nên khinh thường Thạch quốc.
Rồi tung ra một quyền, không khí ầm vang nổ tung.
Thạch Hạo gầm thét kêu lên:
- Ta không coi thường bất cứ kẻ nào!
Cũng tung ra một quyền.
Hai quyền đấm vào nhau, ầm... Kim quang hoàng quang quấn lấy nhau, hình thành một quang trụ phóng lên tận trời, hai người đứng hai bên quang trụ áo bào bay phất phới, giống như hai chiến thần bất bại.
- Biết rõ không địch lại sao ngươi vẫn muốn đến? Đi tìm chết sao?
Vũ Lăng Vương đột nhiên thu tay lại, trong ánh mắt hiện lên tia tàn khốc, một thương đâm về phía Thạch Hạo.
Thạch Hạo cũng đồng thời thu tay lại, chém ra một đao, keng...
Đao quang thương mang nổ tung trong không trung, khí trụ hoàng sắc ầm vang nổ tung, đao quang thương mang sáng chói khiến cho không gian Thiên Địa Thất Sắc vặn vẹo.
Thạch Hạo từ trung tâm nổ bắn ra ngoài, liên tục dậm chân trong không trung, mỗi bước đi đều phát ra tiếng “bình bịch"
trầm đục, giữ thăng bằng quát to:
- Mẫu thân đang chịu khổ, sao ta có thể không nhìn? Pháp Thiên Tượng Địa!
Thạch Hạo đột nhiên phóng về phía Vũ Lăng Vương, thân ảnh nhanh chóng biến to lên giữa không trung, biến thành một cự nhân cao mười thước, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao vung ra, đao quang sắc bén thông thiên triệt địa.
Ánh mắt Vũ Lăng Vương cứng lại, trường thương màu đen đâm ra, mũi thương đâm hình thành một vết nứt không gian.
Âm... Tiếng nổ mạnh khủng khiếp vang lên, không gian xé toạc thành một lỗ đen, đao quang càn quét về phía Vũ Lăng Vương.
Vũ Lăng Vương biến sắc, chỉ cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp khó có thể kháng cự từ trên tay truyền đến, quần áo 'xoạt"
một tiếng bị mấy vết đao xé rách, cả người lập tức bay ra ngoài, một tiếng 'ầm vang đâm vào trên Tế Tự Thần Sơn, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Thần Sơn không hề có một chút động tĩnh gì, chỉ có tảng đá cũng rớt xuống một khối.
Thân ảnh Thạch Hạo khổng lồ vừa hiện bỗng nhanh chóng thu nhỏ giữa không trung, Pháp Thiên Tượng Địa là Tiên cấp thần thông, thân thể biến lớn pháp lực nhục thân sẽ tăng gấp đôi theo, bởi vậy tiêu hao cũng vô cùng lớn.
Thạch Hạo chỉ có thể ứng dụng trong khoảng thời gian ngắn, nếu như vận dụng Pháp Thiên Tượng Địa trong thời gian ngắn mà không thắng được sẽ rơi vào tình trạng mặc người chém giết, đây cũng là nguyên nhân Thạch Hạo không tùy tiện vận dụng Pháp Thiên Tượng Địa.
"Kéc... một tiếng ưng gáy lanh lảnh vang lên, Thạch Hạo hóa thành một con chim ưng xông về phía Vũ Lăng Vương.
Con ngươi Vũ Lăng Vương co rụt lại, tay nên vào trên núi, 'vèo' bỗng chốc bay thẳng lên trời.
Bộp... Song trảo của chim ưng chộp vào trên núi, phát ra một tiếng sắt thép va chạm, ở trên núi vạch ra hai vệt cào.
Chim ưng nhanh chóng đánh về phía Vũ Lăng Vương trên không trung.
Trường thương của Vũ Lăng Vương quét ngang quát:
- Cút đi...
Trường thương chim ưng va vào nhau, phát ra một tiếng nổ rung trời, chim ưng bị một thương quét bay xa ngàn thước, không ngừng lăn lộn giữa không trung.
- A...
Trước loan giá, Hỏa Linh Nhi vô thức hét lên một tiếng, chân bước về phía trước một bước.
Nhận lấy...
Một viên tròn từ đằng xa bắn về phía Vũ Lăng Vương.
Vũ Lăng Vương vô thức chụp ấy viên tròn vào trong tay, đùng...
Viên tròn nổ tung, một cỗ khí thế màu đỏ bao phủ lấy Vũ Lăng Vương.
Khụ Khụ khụ... Vũ Lãng Vương đột nhiên bay ra khỏi sương mù, đau đớn khom người liên tục ho khan như muốn buồn nôn, mắt đẫm nước mắt, sắc mặt trắng bệch.
Nơi xa chim ưng lóe lên kim quang, hóa thành Thạch Hạo, mặt lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, sư đệ tới.
Bạch Hiểu Thuần một thân đạo bào và Ninh Khuyết cầm dù đen từ đằng xa bay tới, lấp lóe mấy cái đi vào chiến trường.
Bạch Hiểu Thuần vừa ném một hạt đậu ngọt vào miệng vừa cười hì hì nói:
- Ta đã nói! Õ đây chắc chắn có thể đợi được sư huynh.
Trước loan giá, Hỏa Linh Nhi vui mừng kêu lên:
- Có người đến giúp đỡ.
Nhìn hai người bọn hắn, trong lòng nàng lại dâng lên một tia nghi ngờ, bọn hắn có thể chứ? Sao nhìn dáng vẻ không có chút gì đáng tin cậy, đặc biệt là tên mập mạp kia, trước khi đại chiến lại còn ăn gì đó, tưởng đang ở nhà sao? Bọn hắn có thể lợi hại bằng một nửa tiểu tặc không? Lõ như liên lụy tiểu tặc thì làm sao bây giờ?
Vũ Lăng Vương đầu óc quay cuồng nhìn hai người, tức giận kêu lên:
- Hèn hạ, vậy mà dám hạ độc.