← Quay lại trang sách

Chương 576 Chìa Khóa Thần Sơn

Hai tháng trôi qua, đoàn người Thạch quốc vẫn không bắt được ba người Thạch Hạo, trái lại ngày đông đến gần tuyết rơi dày đặc, khoác lên Hoàng đô một màu trắng xóa, trong giá rét lại tràn đầy vui mừng, bởi vì đại thọ bốn ngàn tuổi của Thạch hoàng sắp bắt đầu, từng sứ đoàn đến mừng thọ đều tập hợp ở Hoàng đô, cả Hoàng đô trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Bên trong một hoa viên, Hỏa Linh Nhi khoác một chiếc áo khoác trắng tinh đứng trong đình nghỉ mát, nhìn tuyết lớn tung bay bên ngoài không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt bàn bên cạnh bày vài món ăn nhẹ và một bình rượu còn đang nóng.

Thái tử Thạch quốc mặc áo bào trắng đơn bạc dọc theo đường mòn đi tới, chân đạp lên mặt tuyết phát ra tiếng 'lạo xạo lạo xạo:

Thái tử đi vào đình nghỉ mát, lắc lắc hoa tuyết vương trên quần áo, mặt mỉm cười ấm áp nói:

- Linh công chúa, sao ngài lại ở đây một mình? Bên ngoài đang tổ chức thi hội rất náo nhiệt.

Hỏa Linh Nhi lắc đầu nói:

- Ta không thích tình huống quá ồn ào.

Thái tử đi đến bên cạnh Hỏa Linh Nhi, đứng cùng một chỗ với nàng, nhìn tuyết rơi bên ngoài, cảm thán nói:

- Thực ra ta cũng không thích kiểu xã giao này, một mình một bầu rượu độc hưởng một vùng thiên địa, đây mới là tuyệt nhất.

Hỏa Linh Nhi quay đầu nhìn thái tử cười nói:

- Thái tử điện hạ nói đùa, sau này ngài sẽ trở thành Quốc chủ Thạch quốc, đã định sẵn sẽ không được hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã như vậy.

Thái tử cười ha ha nói:

- Đúng vậy! Bản cung không có phúc khí này, nhưng Bản cung có thể tạo ra một vùng thiên địa như vậy.

Rồi quay đầu chăm chú nhìn Hỏa Linh Nhi bằng ánh mắt nóng bỏng.

Hỏa Linh Nhi xoay người, đi đến bàn đá bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu đang nấu nóng rót cho mình một chén, và cả phía đối diện một chén.

Thái tử đi đến ngồi xuống đối diện Hỏa Linh Nhi, bưng chén rượu lên uống một hớp, khen:

- Rượu ngon...

Hỏa Linh Nhi nói:

- Rượu này đối với người thường thì có thể xem như rất lâu đời, nhưng với Thái tử điện hạ, hẳn chỉ là bình thường mà thôi?

Thái tử cười ha ha nói:

- Phẩm tửu là phẩm tâm, rượu ngon hay đổ đều do tâm tình, tâm tình tốt tất nhiên rượu cũng ngon.

—Á..

Hỏa Linh Nhi nhìn thái tử tò mò hỏi:

- Thái tử điện hạ vui như thế, ắt hẳn là có chuyện tốt gì sao?

Chẳng lẽ bắt được Thạch Hạo rồi?

Sắc mặt Thái tử cứng lại, lắc đầu nói:

- Mặc dù tạm thời chưa bắt được, nhưng hắn sẽ không thoát được.

Hỏa Linh Nhi cười nói:

- Vẫn chưa bắt được Thạch Hạo, Thái tử điện hạ còn có tâm trạng nhàn nhã tổ chức thi hội, chẳng lẽ không sợ hắn thật sự bổ đôi Tế Tự Thần Sơn Thạch quốc ngươi sao? Khi đó Thạch quốc ngươi sẽ mất hết thể diện!

Thái tử cười ha ha nói:

- Chỉ dựa vào hắn mà muốn phá núi? Tế Tự Thần Sơn là do đích thân Phụ hoàng ta hạ cấm chế, ngay cả Siêu Phàm trung giai cũng khó có thể phá được, với tu vi Siêu Phàm sơ kỳ như hắn, tuyệt đối không thể nào phá vỡ Tế Tự Thần Sơn.

Đôi mắt to sáng rực của Hỏa Linh Nhi xoay chuyển, cười nói:

- Nếu là cấm chế thì chắc chắn sẽ có phương pháp loại bỏ cấm chế.

Thái tử gật đầu tự tin nói:

- Không sai, nhưng vật loại bỏ cấm chế chắc chắn hắn sẽ không lấy được.

Hỏa Linh Nhi cười nói:

- Sẽ không phải là ngọc tỉ của Thạch hoàng đấy chứ?

Nét mặt Thái tử cứng lại, nghiêm nghị nói:

- Sao ngươi biết?

Hỏa Linh Nhi không còn gì để nói giải thích:

- Hoàng đế bọn hắn đều thích dùng ngọc tỉ làm vật cấm chế, Phụ hoàng ta cũng như vậy.

Lúc này nét mặt thái tử mới dịu xuống, cười nói:

- Linh công chúa quả nhiên suy nghĩ lưu loát đúng như trong truyền thuyết.

Hỏa Linh Nhi bưng chén rượu lên nói:

- Thái tử điện hạ mời...

Thái tử cầm lấy bầu rượu châm cho mình một chén, bưng chén rượu lên cười ha ha nói:

- Linh công chúa mời...

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Hỏa Linh Nhi đặt chén rượu xuống đứng dậy nói:

- Thái tử điện hạ, Bản cung hơi mệt, xin phép về trước.

Thái tử đứng dậy cười nói:

- Ta tiễn Linh công chúa đi.

Hỏa Linh Nhi cười khẽ nói:

- Xin Thái tử điện hạ dừng bước, Bản cung muốn tự mình tản bộ.

Thái tử gật đầu cười.

Hỏa Linh Nhi quay người đi ra ngoài, thân ảnh biến mất giữa trời tuyết bay.

Thái tử đứng bên trong đình nghỉ mát, nụ cười trên mặt dần biến mất, khí chất trở nên lạnh lùng bá đạo, Thạch Hạo...

Phía xa Tế Tự Thần Sơn có vài ngọn núi thấp, Thạch Hạo đang ngồi xếp bằng trên đỉnh một ngọn núi thấp chăm chú nhìn lên Tế Tự Thần Sơn cao ngất, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đặt nằm ngang trên đùi, từng đoá từng đoá hoa tuyết bay xuống, phủ trắng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao.

Cách đó không xa trong sơn động, Bạch Hiểu Thuần đang nấu cơm trong một cái nồi to được kê lên, canh thịt nóng hổi đang sôi sục trong nồi.