Chương 577 Mời Tiệc
Bạch Hiểu Thuần cầm một nắm đan dược, lựa chọn từng viên đan dược ném vào trong nồi, thuần hương đan, lạt vị đan, ma vị đan, hảo khán đan...
Một bóng người màu đen từ chân núi bay lên, như ma quỷ xuất hiện ngay sau lưng Bạch Hiểu Thuần, kêu lên:
- Sư huynh...
Bạch Hiểu Thuần bị dọa tay khẽ run, một viên đan dược rơi vào trong nồi, lập tức sững sờ, đan dược rơi vào là vị gì?
Ninh Khuyết thấy Bạch Hiểu Thuần sững sờ, nghi ngờ kêu lên:
- Sư huynh, sao vậy?
Bạch Hiểu Thuần lấy lại tinh thần, đan dược trong tay bỗng nhiên biến mất, dùng thìa khuấy nồi nóng hổi, điềm nhiên như không có việc gì hỏi:
- Không có việc gì, sư đệ ngươi có chuyện gì?
Ninh Khuyết lập tức mừng rỡ nói:
- Ta nghe được phương pháp phá vỡ Tế Tự Thần Sơn.
Vụt... Một cơn gió lạnh lùa vào sơn động, ngọn lửa dưới nồi bỗng bị ép xuống, kịch liệt nhảy vọt.
Thạch Hạo cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao xuất hiện ngay trước mặt Ninh Khuyết, vội vàng hỏi:
- Phương pháp gì?
- Ngọc tỉ, nghe nói ngọc tỉ của Thạch hoàng chính là chìa khóa giải phong ấn Tế Tự Thần Sơn.
Bạch Hiểu Thuần hít mũi một cái, nồi lẩu, thơm quá đi!
- Ngọc tỉ...
Thạch Hạo như có điều suy nghĩ hỏi:
- Ai nói?
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
- Không biết! Hiện tại khắp Hoàng đô đều đồn rằng ngọc tỉ là chìa khóa mỡ Tế Tự Thần Sơn.
- Chúng ta vào thành...
Thạch Hạo quay người đi ra ngoài.
Bạch Hiểu Thuần lờ mờ, vội vàng kêu lên:
- Nồi lẩu ta vừa nấu xong.
Ninh Khuyết xoay người kéo Bạch Hiểu Thuần đi ra ngoài.
Bạch Hiểu Thuần bị Ninh Khuyết kéo đi ra phía trước, quay đầu lại nhìn nồi canh thịt đau lòng kêu lên:
- Ta vừa nấu xong nồi canh mà! Chúng ta ăn rồi hãy đi có được không? Chỉ ăn một ngụm nhỏ thôi.
Ninh Khuyết bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, vào trong thành ta mời ngươi ăn tiệc.
Bạch Hiểu Thuần lập tức nhảy lên một cái, tỉnh thần phấn chấn nói:
- Nói sớm chứ! Đi nào, vào thành tìm hiểu tin tức.
Hai ba bước chạy ra khỏi sơn động, không gian vặn vẹo ba người biến mất tại cửa hang.
Sau một lát, không gian lại nổi lên sóng gió, năm nhân ảnh từ không gian xuất hiện trên đỉnh núi đầy tuyết, tất nhiên đó là Ngũ Trụ quốc đại tướng quân.
Tướng quân cầm đầu đứng giữa nheo mắt đảo quanh một vòng, nói:
- Phải cẩn thận một chút, nơi này có không gian dao động, hẳn là của đám người Thạch Hạo.
Bốn người còn lại cũng khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm trang.
Bốn người cẩn thận tìm tòi núi nhỏ một lần, sau đó năm người đi vào trong sơn động tập hợp.
Một tướng quân râu ria nói:
- Đại ca, đây chắc hẳn là nơi ẩn nấp của bọn hắn, không biết tại sao bọn hắn đi rất vội vàng, canh trong nồi vẫn còn nóng hổi.
Một tướng quân mặt thẹo khác quay đầu hỏi:
- Đại ca, có cần đi thông báo cho Thái tử điện hạ không?
Tướng quân trung niên im lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tạm thời không cần, cứ ở nơi này chờ. Một khi bọn hắn quay lại, chiến với bọn hắn một lát là Thái tử điện hạ có thể đến.
Các tướng lĩnh còn lại cũng nhẹ gật đầu, tìm vị trí ngồi trong sơn động, toàn bộ sơn động hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nồi canh ùng ục sôi trào, mùi thơm lan tỏa ngập tràn sơn động.
Một lát sau, tướng quân râu ria đứng dậy đi đến trước nồi canh thịt, hít một cái nói:
- Thơm quá đi! Đây là món gì vậy? Trước nay chưa từng thấy qua.
Tướng quân trung niên uy nghiêm nhíu mày nói:
- Hành quân bên ngoài, không thể ăn bậy bạ.
Tướng quân râu ria lấy đũa gắp lên một miếng thịt, cười ha ha nói:
- Đại ca, kia là với tướng lĩnh bình thường, để phòng ngừa bọn hắn trúng độc, nhưng chúng ta ở cảnh giới Siêu Phàm, không có chuyện gì.
- Hơn nữa, có vẻ như canh thịt này bọn hắn làm cho chính bọn hắn ăn, sao bọn hắn có thể hạ độc vào đồ ăn của mình được.
Tướng quân râu ria bỏ miếng thịt vào miệng bắt đầu nhai nuốt:
- Hít...
Hít một hơi, con mắt tỏa sáng nói:
- Hương vị không tệ...
Rồi lập tức há to mồm bắt đầu ăn.
- Này... Lão tam, ăn một mình không tốt.
- Không sai... Không sai...
Lập tức lại có hai người cười ha ha đi đến.
Tướng quân trung niên cầm đầu thấy hắn ăn xong vài miếng mà vẫn không xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đến nữa.
Một vị tướng quân còn lại cười ha ha nói:
- Đúng lúc, chỗ ta có một bình rượu ngon.
Tướng quân râu ria đang ăn sáng mắt lên, vẫy gọi:
- Lấy ra đây! Lấy ra đây!
Trong tay tướng quân lóe lên xuất hiện một vò rượu, nhìn về phía tướng quân trung niên uy nghiêm cười nói:
- Lão đại, cũng đến ăn chút đi! Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, chúng ta ở đây ăn thịt uống rượu chờ đợi cường địch, cũng xem như một điều tuyệt vời.