Chương 578 Canh Của Bạch Hiểu Thuần
Tướng quân trung niên cầm đầu do dự một chút, đứng dậy đi về phía nồi lẩu, không khí trong sơn động dần nóng bỏng lên, nhiệt khí bừng bừng, ăn uống linh đình, giữa trời tuyết lớn ăn canh thịt nóng là hợp nhất.
Qua một lúc lâu, sắc mặt tướng quân râu ria ăn canh thịt trước tiên có chút kỳ lạ, bụng ục ục kêu lên, 'bủm' thả ra một cái rắm thúi.
Bốn vị tướng quân còn lại liên tục phẩy phẩy không khí trước mặt, ghét bỏ nhìn tướng quân râu ria.
Ngay sau đó một tướng quân khác cũng biến sắc, 'Bủm... thả ra một cái rắm thúi.
Sau đó sắc mặt các tướng quân còn lại cũng trở nên kỳ quái.
Bủm...
Bủm...
Bủm...
Ngũ Trụ quốc tướng quân liên tục đánh rắm, người này nối tiếp người kia hệt như đốt pháo, toàn bộ sơn động dần dần dầng lên khí thế màu xám đen.
Tướng quân trung niên giận dữ nói:
- Đáng chết... Có độc... Bủm bủm...
Thả ra liên tiếp hai cái rắm thúi, song hoàng đản.
Tướng quân râu ria kinh ngạc kêu lên:
- A... Đây là kỳ độc gì? Ta căn bản không nhịn được.
Xì... Một luồng khí lưu từ mông phun ra.
Các tướng quân còn lại cũng hoảng hốt, dùng nguyên khí khống chế dùng tay bịt lại cũng đều vô dụng, mỗi người dựa vào tảng đá chổng mông lên, giống như nã pháo °bủm bủm bủm không ngừng đánh rắm.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Trụ quốc tướng quân đỡ nhau vểnh mông lên đi ra khỏi sơn động.
Tướng quân râu ria đau đớn nói:
- Sưng lên... Đau quá...
Các tướng quân còn lại cũng đều co rút lại như hoa cúc, “hít hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hoa cúc nóng bỏng đau nhức, e là đã bị nứt ra.
Tướng quân trung niên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đệ tử Đạo môn hèn hạ vô sỉ, Bản tướng quân thê thế bất lưỡng lập với các ngươi.
Các tướng quân còn lại cũng cả giận nói:
- Giết... Giết sạch đệ tử Đạo môn, hít...
Vừa dùng lực cái mông lại đau rát nhức nhối.
Mấy người liếc nhau, buông tay ra, không gian vặn vẹo một chút, mấy người lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Giữa Đế đô là hoàng cung được chín con rồng nguy nga chống đỡ, dưới hoàng cung là một cái hồ rộng lớn, cho dù là trời mùa đông nhưng sen trong hồ vẫn nở, gọi là Thiên Trì. Cửu Long vừa vặn nằm ven Thiên Trì, ngoảnh mặt ra bên ngoài là vô số ban công san sát nối tiếp nhau, khí thế rộng rãi.
Gần Thiên Trì, trong một phủ tướng quân chiếm diện tích khổng lồ, tướng quân trung niên đứng đầu Ngũ Trụ quốc tướng quân đột nhiên hiện ra.
Tất cả người hầu trong viện đều quỳ xuống đất cung kính kêu lên:
- Cung nghênh Tướng quân hồi phủ...
Tướng quân trung niên mặt mày u ám đi vào bên trong, những nơi đi qua người hầu đều ngửi thấy một mùi hôi thối đập vào mặt, tất cả mọi người lập tức ngừng thở, nheo mắt, dù không ngửi thấy mùi thối, nhưng con mắt đều cảm thấy cay cay.
Sắc mặt tướng quân trung niên lập tức lại đen đi vài phần, nhanh chóng bay vào nội viện lớn tiếng kêu lên:
- Người đâu, chuẩn bị hoa tươi tắm, thả thật nhiều hoa.
Các tướng quân còn lại cũng đều tương tự, thậm chí ba tướng quân còn lại đều bị thê nhi ghét bỏ đuổi ra khỏi phòng, khiến trong lòng càng kiểm nén lửa giận.
Trong một khách điếm, ba người Thạch Hạo Bạch Hiểu Thuần Ninh Khuyết ngồi quanh bàn.
Ninh Khuyết nói:
- Sư huynh, tin tức đã được xác định, xác thực đang đồn ngọc tỉ là chìa khóa mỡ Tế Tự Thần Sơn.
Thạch Hạo nghi ngờ nói:
- Nhưng tin tức này do ai tung ra? Ngay lúc chúng ta không biết làm thế nào với Tế Tự Thần Sơn, tin tức này bất ngờ xuất hiện, giống như đang nói riêng cho chúng ta biết vậy.
Bạch Hiểu Thuần không quan tâm nói:
- Quan tâm ai tung làm gì, cướp ngọc tỉ về tay không được sao.
Ninh Khuyết nghiêm trang nói:
- Cửu Long chống đỡ hoàng cung lơ lửng giữa trời, chúng ta bay vào cung rất dễ bị nhìn thấy, sợ là vô cùng khó khăn, muốn lấy được ngọc tỉ lại càng khó hơn.
Đôi mắt Bạch Hiểu Thuần sáng lên nói:
- Hay là chúng ta giả vờ chúc thọ Thạch hoàng! Lên đó ăn uống thả cửa sau đó tìm cơ hội mượn ngọc tỉ.
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
- Có tư cách vào hoàng cung chúc thọ cho Thạch hoàng đều là đại diện cho các thế lực lớn, chắc chắn người hầu tiếp khách sẽ nhận ra, chúng ta không trà trộn vào được.
Bạch Hiểu Thuần lập tức chán nản ngồi phịch xuống ghế, không vào được sao!
Thạch Hạo đứng dậy nói:
- Chưa hẳn, các ngươi ở đây chờ ta.
Rồi quay người đi ra ngoài, một tiếng 'kẽo kẹt cửa phòng mổ ra, sau khi đi ra 'cạch' đóng cửa phòng lại.
Bạch Hiểu Thuần nghi ngờ nói:
- Sư huynh muốn đi đâu vậy?
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
- Không biết.
Thạch Hạo ra khỏi khách điếm, tiến vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó một con chim ưng từ trong ngõ nhỏ bay ra, vỗ cách bay lượn giữa lầu các xuyên qua các đường phố, nhanh chóng đi vào một lâm viên bên cạnh Thiên Trì, bay thẳng vào lâm viên.