Chương 579 Nhờ Hỏa Linh Nhi Giúp Đỡ
Lâm viên nội lâu các san sát, mái hiên cong cong, điêu lan ngọc thế, có hoa đoàn gấm đám, có cây xanh râm mát, có suối nhỏ thành dòng, có hồ nước lấp lánh ánh mặt trời.
Một con chim ưng đang bay lượn bên trong lâm viên, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Trên một cây đại thụ, Hỏa Linh Nhi ngồi trên chạc cây, đung đưa hai chân, tay cầm một mảnh lá, đặt ở bên miệng thổi ra nhạc khúc du dương.
Xoạt!
Chim ưng xông vào bên trong tán lá, đứng trên nhánh cây nghiêng đầu nhìn Hỏa Linh Nhi.
Hỏa Linh Nhi dừng lại, lá cây trong tay vèo một tiếng bay ra, hướng phía chim ưng vọt tới.
Cánh chim ưng khẽ vỗ, lá cây lập tức bị đập bay, cấm phập lên thân cây bên cạnh, kim quang lóe lên chim ưng hóa thành dáng vẻ Thạch Hạo ngồi ở trên nhánh cây.
Hỏa Linh Nhi kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói:
- Tiểu tặc, ngươi tới đây làm gì?
Thạch Hạo nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm sao biết là ta?
Hỏa Linh Nhi dương dương đắc ý nói:
- Đoán.
Thạch Hạo nhíu mày nghiêm túc nói:
- Tiên đạo quý sinh, người tu hành há có thể lạm sát?
- Ta không có!
- Chim ưng kia nếu không phải là bần đạo hóa thành thì nó đã chết rồi, bởi vì hành vi tùy ý của ngươi liền giết chết một sinh mệnh.
Hỏa Linh Nhi há to miệng, không phản bác được.
Thạch Hạo nói:
- Giữa thiên địa mạnh được yếu thua chính là khó tránh khỏi, cũng không có cái gì không đúng, nhưng bởi vì vui buồn của bản thân mà tùy ý lạm sát, đây là đại ác, nghiệp tụ quấn thân, sau này gặp đại kiếp khó tránh khỏi phải trả giá đắt..
Hỏa Linh Nhi bĩu môi bất mãn nói:
- Được rồi, ta đã biết, ngươi thật nhiều đạo lý.
- Ta khuyên ngươi cũng là vì tốt cho ngươi.
Hỏa Linh Nhi nhìn về phía Thạch Hạo hỏi:
- Đây cũng là quan niệm của Đạo môn các ngươi sao?
Thạch Hạo nhẹ gật đầu nói:
- Phải! Đạo môn chú ý tu thân dưỡng tính, đối xử tử tế thiên địa vạn linh, hạn chế lạm sát.
Hỏa Linh Nhi như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, trong lòng nổi lên cảm giác kì quái. Tại thế giới cường giả vi tôn này vậy mà còn có tông môn chủ trương hiền lành, thực sự là rất khó được! Có thời gian nhất định phải đi Tây Vực nhìn xem.
Hỏa Linh Nhi nói:
- Biết rồi, về sau ta nhất định chú ý, tuyệt sẽ không lạm sát sinh linh. Vậy ngươi đến tìm ta có việc gì?
Nụ cười trên mặt Thạch Hạo ngưng lại, ngượng ngùng nói:
- Bần đạo đến xin sự trợ giúp của cư sĩ.
Hỏa Linh Nhi cười nói:
- Lúc trước ngươi nhìn lén ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, vừa tới liền giáo huấn ta, ngươi lại còn dám mở miệng xin ta hỗ trợ?
- Không phải... Ta không có, ta thật không có nhìn lén ngươi tắm rửa.
Thạch Hạo vội vàng tranh luận.
Hỏa Linh Nhi hơi đỏ mặt, yêu kiều kêu lên:
- Ngươi còn nói!
Thạch Hạo vội vàng ngậm miệng, nhịn không được lại nói thầm một câu:
"Ta thật không có trông thấy:
Hỏa Linh Nhi đột nhiên đứng lên, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm chỉ vào Thạch Hạo nói:
- Đánh thắng ta, ta liền giúp ngươi.
Thạch Hạo chỉ tay một cái nói:
- Định!
Hỏa Linh Nhi lập tức đứng tại chỗ không thể động đậy chút nào, ánh mắt lóe lên tia giận dữ. Đáng chết, lại là một chiêu này, mất đi tất cả phòng bị đứng trước mặt một nam tử, thật rất xấu hổ!
Thạch Hạo chỉ tay một cái nói ra:
- Giải!
Hỏa Linh Nhi lập tức lại khôi phục bình thường, tức giận vung trường kiếm trong tay, ngồi trên nhánh cây không vui nói:
- Chuyện gì?
Thạch Hạo nghiêm mặt nói:
- Ta muốn nhờ ngươi mang ta đi Thạch quốc hoàng cung.
Hỏa Linh Nhi thốt lên:
- Ngươi muốn trộm ngọc tỉ?
- Sao ngươi biết?
Thạch Hạo kinh ngạc hỏi - Bên ngoài đều đang đồn ngọc tỉ là chìa khóa mở ra tế tự Thần SƠN.
Thạch Hạo nhẹ gật đầu nói:
- Ta không biết lời đồn đại này là thật hay giả, nhưng ta muốn thử xem, đây là biện pháp duy nhất của ta.
~ Tin tức này khẳng định là thật.
Hỏa Linh Nhi đắc ý nói.
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Linh Nhi nghi hoặc nói:
- Ngươi lại biết cái gì?
Hỏa Linh Nhi cười hì hì nói:
- Bởi vì tin tức này là do ta truyền ra!
Thạch Hạo lập tức chấn kinh, vô thức hỏi:
- Thế nào lại là ngươi? Ngươi làm sao biết được?
Hỏa Linh Nhi ẩn ẩn mang theo một tia đắc ý nói:
- Ta có được tin tức này từ chỗ Thái Tử của Thạch quốc, thuận miệng nói liền bị người hầu truyền ra ngoài.
Vậy mà là do nàng truyền ra, vậy tất nhiên chính là thật, tâm tình khiếp sợ của Thạch Hạo dần bình phục, trong lòng thầm mừng rỡ, đứng dậy đi tới chỗ nhánh cây trịnh trọng thở dài cúi đầu nói:
- Đa tạ cô nương!
Hỏa Linh Nhi tùy ý khoát tay áo nói:
- Không cần cám ơn, ta cũng chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, là người hầu truyền đi.
Ánh mắt Hôa Linh Nhi sáng rực nhìn Thạch Hạo nói:
- Ngươi thật sự muốn vào hoàng cung?