Chương 584 Gặp Lại Tiểu Gia Hỏa
Văn võ bá quan Thạch quốc cũng đều cười gật đầu với đại diện của các thế lực.
Một quái nhân bốn mắt nói:
- Đại thọ của Thạch hoàng, chính là đại sự của Thạch quốc, có lý nào lại không đến?
Người của các thế lực còn lại cũng đều phát ra tiếng cười thiện ý, cho dù lẫn nhau đều có nhiều thù hận, nhưng giờ phút này mọi người cũng đều cho Thạch hoàng mặt mũi không có biểu hiện ra ngoài.
Thạch hoàng ung dung mở miệng nói:
- Siêu Phàm thọ năm ngàn năm, bốn ngàn năm đại thọ thoáng qua một cái, bản hoàng cũng liền tuổi xế chiều.
Thái Tử đứng dậy nghiêm nghị cúi đầu nói:
- Phụ hoàng nhất định có thể vạn thọ vô cương!
Văn võ bá quan cũng đều đứng lên, kêu lớn:
- Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!
Thạch hoàng cười:
- Có thể vạn thọ chỉ có thánh giả, bản hoàng là vạn vạn khó mà nhập thánh. Chúng ái khanh mời ngồi.
Văn võ bá quan cùng Thái Tử đều ngồi xuống.
Đại chủ giáo của Thánh Đường đứng dậy cười nói:
- Bệ hạ đại thọ, Chước Quang thánh tử mệnh ta mang đến một viên thần thánh chỉ tinh đưa cho Thạch hoàng, hi vọng bệ hạ có thể tồn tại cùng thánh quang.
Thạch hoàng nghiêm nghị nói:
- Xin chuyển cáo Chước Quang thánh tử, Thạch quốc tồn tại cùng quang minh.
Đại chủ giáo Thánh Đường hài lòng nhẹ gật đầu, vươn tay ra, một viên tỉnh thạch xuất hiện trên lòng bàn tay, chung quanh tỉnh thạch nở rộ ánh sáng bảy màu, tỉnh thạch chậm rãi bay về phía Thạch hoàng, bị Thạch hoàng đưa tay tiếp được.
Thư viện Huy Dư tiên sinh đứng lên cười nói:
- Thư viện Đại tiên sinh viết một bức thư pháp, lệnh ta tặng Thạch hoàng.
Một vị thư sinh trẻ tuổi từ sau lưng Huy Dư bưng lấy một quyển trục tiến lên, nếu như Lý Bình An tại nơi này nhất định sẽ nhận ra, người trẻ tuổi kia chính Bạch Vũ Trần ở An Khánh thành.
Bạch Vũ Trần giơ tay lên, quyển trục đằng không bay lên, mở ra giữa không trung, trên đó viết bốn chữ lớn đoan trang hùng tú, thần vận an nhàn:
- Quốc Thái Dân An!
Thạch hoàng cười nói:
- Có thể được một chữ của đại tiên sinh, chính là vinh hạnh, bản hoàng nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của đại tiên sinh, cố gắng làm được quốc thái dân an.
- Hoàng nhi, tới thu chữ của đại tiên sinh lại, đây cũng là mục tiêu cố gắng của ngươi về sau.
Thái Tử đứng lên cung kính đáp:
- Vâng!
Thái Tử phi thân lên, đằng không cầm lấy quyển trục, chắp tay làm lễ ba bái với thư viện, sau đó đem quyển trục thu hồi.
Bạch Vũ Trần cũng quay về chỗ ngồi.
- Đại Phong quốc đưa hai quả trứng linh thú Lôi Bằng điểu...
- Mộc linh tộc đưa một bộ ngoan mộc da...
- Lục Nguyệt đảo chủ đưa một bộ cổ cầm...
- Ngũ Độc sơn đưa một bình độc dược ngũ độc tán...
Tất cả mọi người vô ý thức nhìn về phía người của Ngũ Độc sơn, đại thọ đưa độc dược các ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngay cả Thạch hoàng cũng không khỏi nhíu mày hai lần, sau đó bất động thanh sắc nhận.
Bên ngoài đại điện, trong hoàng cung, đồng dạng phi thường náo nhiệt, các tiểu công chúa tiểu Hoàng tử cùng các hài tử của đại thần chơi đến hưng khởi, gia quyến của đại thần cũng tập hợp một chỗ cười cười nói nói, không khí hài hòa vui mừng.
Trong một góc bên ngoài Tử Vân điện, Thạch Hạo cùng Ninh Khuyết lẳng lặng đứng thẳng, nhìn Tử Vân điện mà phát sầu, cái này đi vào thế nào? Đột nhiên xông vào tất chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhưng nếu còn nghĩ nữa thì việc kiếm ngọc tỉ liền khó khăn.
Thạch Hạo cắn răng một cái nói:
- Ta biến thành chim ưng đi vào tìm hiểu một phen.
Ninh Khuyết liền vội vàng kéo cánh tay Thạch Hạo thấp giọng nói:
- Sư huynh, ngươi đừng xúc động, trong đại điện đột nhiên có một con chim ưng bay vào, làm sao lại không khiến cao thủ Thạch quốc chú ý? Thuật biến hóa của ngươi sớm đã bị Thạch quốc nhìn thấu!
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây chờ sao?
Thạch Hạo sốt ruột nói.
Ninh Khuyết trầm tư một chút nói:
- Ta đi chỗ xa tạo một chút hỗn loạn, hấp dẫn bọn hắn ra, sau đó sư huynh ngươi lại thừa cơ tiến vào đại điện đi lấy ngọc tỉ.
Thạch Hạo vô ý thức lắc đầu, cao thủ Thạch quốc đông đảo, sư đệ một khi bại lộ, tình cảnh sẽ trở nên phi thường nguy hiểm.
Lúc này, một đám tiểu hài tử áo quần lộng lẫy từ đằng xa chạy tới, một bên chạy một bên vui cười đùa giỡn, một tiểu nam hài mặc áo bào tím cầm một cái vòng được bện bằng hoa đang đại hiến ân cần cho một tiểu nữ hài.
Thạch Hạo quét mắt một chút, nói:
- Có cách rồi.
Ninh Khuyết cũng nhìn về phía đám trẻ, vô ý thức nhíu mày, chẳng lẽ sư huynh muốn bắt cóc hài tử để đạt tới mục đích? Này không hợp chân ý của đạo môn.
Thạch Hạo chỉ tay một cái, tiểu nam hài lập tức sắc mặt khó coi, ôm bụng chạy về phía xa.