← Quay lại trang sách

Chương 585 Nhờ Thạch Kiên Giúp Đỡ

Thân ảnh Thạch Hạo lóe lên biến mất, Ninh Khuyết cũng lập tức đi theo, âm thầm hạ quyết tâm tuyệt không thể để cho sư huynh phạm sai lầm.

Một lát sau, tiểu nam hài kéo quần lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, liếc mắt liền thấy được Thạch Hạo đang đứng bên ngoài, nó vô ý thức thốt ra:

- Con riêng!

Sắc mặt Thạch Hạo tối đen, nói:

- Này tiểu gia hỏa, ngươi sao lại ỏ nơi này?

Tiểu nam hài cười hì hì nói:

- Thạch hoàng đại thọ, chúng ta tới chơi!

Dứt lời nó liền tò mò nhìn Thạch Hạo nói:

- Ngươi sao lại tới nơi này? Ngươi bị ngươi phụ thân thừa nhận sao?

Nó dáo dác nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng hỏi:

- Đúng rồi, phụ thân ngươi là vị hoàng thúc nào?

Thạch Hạo không có trả lời, tiểu nam hài giật mình liền nói:

- Chẳng lẽ là hoàng đại bá của ta?

Thạch Hạo không còn gì để nói, ta một chữ cũng chưa nói, ngươi dựa vào đâu liên tưởng nhiều như vậy? Còn có hoàng đại bá là cái xưng hô quỷ gì?

Thạch Hạo nghiêm mặt nói:

- Ta không phải con riêng.

Vẻ mặt tiểu nam hài hiểu rõ nói:

- Ta hiểu, con riêng đều rất ngạo khí, trong tiểu thuyết đều viết như thế.

Thứ lộn xộn gì vậy chứ, Thạch Hạo lập tức nói:

- Ngươi tên là gì?

Tiểu nam hài ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Ta gọi Thạch Kiên!

- Thạch Kiên, ta hiện tại có chuyện muốn ngươi hỗ trợ.

Tiểu nam hài Thạch Kiên lập tức hai mắt sáng rực, con riêng tìm ta hỗ trợ đó nhất định là trợ giúp con riêng đả kích chính phòng tà ác, mới nghe thôi đã thấy kích thích, liên tục gật đầu hỏi:

- Chuyện gì? Ta có thể giúp ngươi làm cái gì? Hạ thuốc xổ hay là đánh hôn mê?

Thạch Hạo nhìn Thạch Kiên, trong lòng không còn gì để nói, trẻ con bây giờ đều như thế sao? Nhớ năm đó ta khi nhỏ đều rất ngoan!

Thạch Hạo đánh giá tiểu Thạch Kiên, càng xem càng cảm giác hắn rất không đáng tin, nhưng hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác, nghiêm mặt nói:

- Ta hiện tại cần ngươi đi vào Tử Vân điện!

- Sau đó thì sao?

- Đi vào tìm một cái nơi hẻo lánh ngồi xổm, không cần làm người khác chú ý.

Thạch Kiên thất vọng nói ra:

- Chỉ như vậy thôi hả?

Thạch Hạo nói ra:

- Ngươi có giúp ta hay không?

Thạch Kiên liên tục gật đầu, hưng phấn nói:

- Giúp, nhiệm vụ này ta nhận.

Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía chỗ tối nói:

- Sư đệ, ngươi đi trước tìm Thanh Thuần, trông chừng hắn, đừng để hắn gây chuyện.

Thân ảnh Ninh Khuyết từ chỗ tối xuất hiện, nói:

- Được!

Ánh mắt hắn nhìn về phía Thạch Kiên thoáng nghi hoặc, sư huynh làm sao lại có người quen trong hoàng cung? Mà đứa bé này vì cái gì gọi sư huynh là con riêng?

kỳ lại Ninh Khuyết đột nhiên xuất hiện, lập tức làm Thạch Kiên giật nảy mình, nơi này làm sao lại có người? Hắn nhìn về phía chỗ tối vài lần, hẳn không có đi?!

Trên thân Thạch Hạo lóe lên kim quang, lập tức hóa thành một con chim ưng, bay vào trong ống tay áo của Thạch Kiên.

Thạch Kiên che lấy cánh tay, nhảy nhảy cười nói:

- Ngứa! Ngứa! Thật ngứa!

Thanh âm bất đắc dĩ của Thạch Hạo từ bên trong ống tay áo truyền ra:

- Đừng nói chuyện, mang ta đi Tử Vân điện.

Thạch Kiên ngưng cười, trong mắt mang theo nồng đậm ngạc nhiên, cất bước chân nhỏ đi đến Tử Vân điện, vừa đi vừa hiếu kì nói:

- Ngươi sao có thể biến thành tiểu ưng? Ngươi là tỉnh quái sao?

Thanh âm Thạch Hạo từ trong ống tay áo truyền ra:

- Không phải!

- Không phải tỉnh quái mà có thể biến thành tiểu ưng, ngươi còn lợi hại hơn phụ vương của ta! Quả nhiên, trong sách viết đều là đúng, tất cả con riêng đều rất lợi hại.

Thạch Hạo:

Ninh Khuyết lui lại hai bước, thân ảnh biến mất trong bóng tối, độn thổ nhanh chóng đi về phía ngự hoa viên.

Sau một lát, Ninh Khuyết từ cổng vòm hình tròn tiến vào ngự hoa viên, quét mắt một chút, con mắt đột nhiên trừng lớn, người đâu? Sư huynh sao lại không thấy đâu rồi?

Chỉ thấy trong ngự hoa viên bàn ghế nghiêng ngã, bình rượu cùng bàn ăn vương vãi, một mảnh hỗn độn, lại không thấy thân ảnh của Bạch Hiểu Thuần đâu, ngược lại trong sân lại thêm vài thân ảnh thị nữ, thị vệ bị định trụ.

Ninh Khuyết lập tức hóa thành một đạo hắc ảnh, xuyên qua tại mấy chục dặm lớn nhỏ ngự hoa viên. Sau một lát Ninh Khuyết lại hiện thân, nội tâm hiện lên một cỗ bất lực, chiếu cố sư huynh mệt mỏi quá! Một cái chớp mắt hắn đã chạy mất.

Ninh Khuyết lúc này quay người phi thân ra ngoài, hi vọng sư huynh không bị phát hiện.

Trên một tòa bạch ngọc trường kiều, Bạch Hiểu Thuần cầm một bầu rượu, lung la lung lay đi tới, trên mặt hiển hiện một vòng đỏ ửng, hiển nhiên là uống quá nhiều.

Một đội cấm vệ từ đằng xa đi tới, Bạch Hiểu Thuần tựa ở trên lan can, cười hì hì nhìn cấm vệ, quơ quơ lắp bắp nói ra:

- Ngươi... Các ngươi vất vả.