← Quay lại trang sách

Chương 597 Chuẩn Bị

Không gian run rẩy một hồi, Thạch Hoàng xuất hiện đối diện Lý Bình An mỉm cười nói:

- Đạo Chủ, đã đến lúc thực hiện đánh cược của chúng ta.

Lý Bình An cười nói:

- Trông bệ hạ có lòng tin chắc thắng nhỉ!

- Tất nhiên!

Thạch Hoàng cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Lý Bình An lẩm bẩm trong lòng:

“Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thắng nhưng bần đạo tuyệt đối sẽ không thua! Nếu lần này không được thì thôi, ngươi có thể chắn cho bọn hắn bao lâu?"

Giữa thiên hạ trắng xóa, ba thân ảnh từ xa nhanh chóng lướt đến.

- Ai?

Mấy trăm vị cấm quân cầm vũ khí bay giữa không trung chặn ba người Thạch Hạo.

- Sư huynh đừng gấp, giao bọn chúng cho ta!

Bạch Hiểu Thuần nói một tiếng rồi vung tay lên, vài đạo ánh sáng tập trung hướng về phía đám cấm quân.

Viên thuốc nổ tung giữa cấm quân tạo ra một luồng khói trắng làm cho mấy trăm vị cấm quân không tự giác run rẩy không khống chế được nguyên khí, ngã xuống dưới kêu thảm.

Ninh Khuyết nheo mắt hỏi:

- Sư huynh, đan dược này của ngươi là gì? Sao ta không biết ngươi có loại đan dược tác dụng như vậy?

Bạch Hiểu Thuần u oán nói:

- Sư phụ luôn kêu ta đấm bóp cho người làm chậm trễ thời gian luyện đan của ta, ta liền suy nghĩ có thể chế ra một loại đan dược tự động mát xa được không, gọi nó là xoa bóp đan. Nhưng mà nghiên cứu bị thất bại, mấy cái này chính là phế đan.

Ninh Khuyết hiểu rõ nhìn những cấm quân đang run rẩy dưới kia, đan dược của sư huynh càng ngày càng đáng sợ.

Trong lúc nói chuyện, ba người bay thấp xuống chân núi rồi ngước đầu lên nhìn Tế Tự Thần Sơn hùng vĩ.

Thạch Hạo rầm một phát quỳ lên mặt đất kích động dập đầu lớn tiếng kêu:

- Mẫu thân, con đến cứu người ra!

Bên trong thạch thất Tế Tự được ngọn thần sơn bảo vệ, Thạch Mặc bỗng rung động trong lòng, vô thức che ngực kích động đứng lên nói:

- Hạo nhi đến, Hạo nhi của ta đến!

Nàng kích động đi qua lại trong thạch thất, ngẩng đầu nhìn đỉnh thạch thất lớn tiếng kêu:

- Hạo nhi! Hạo nhi, con đi mau! Rời xa Thạch Quốc!!

Thanh âm vang vọng trong thạch thất.

Bên ngoài, giữa không trung đột nhiên vặn vẹo. Vũ Lăng Vương từ trong đi ra yên lặng nhìn Thạch Hạo, trong mắt tràn ngập mong đợi, chẳng lẽ hắn thật sự có thể cứu hoàng tỷ ra?

Sau đó không gian lại vặn vẹo, đoàn người Thái tử xuất hiện.

Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần lập tức nắm chặt vũ khí cảnh giác nhìn đoàn người Thái tử.

Đoàn người Thái tử cũng trợn mắt nhìn Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần. Đặc biệt là năm người Vương công công nhìn đến nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem những tiểu tử xấu xí này chém thành nhiều mảnh rồi rút gần lột da.

Tiếp đó nơi xa càng xuất hiện nhiều bóng người, vài người là đội ngũ của đại thế lực trong hoàng cung, vài người là cao thủ Thạch Quốc hoàng cung theo đuôi đến. Tất cả chiếm cứ một vùng trời, tò mò nhìn quanh.

Trên đỉnh núi nhỏ, vài bóng người đứng thẳng.

Một thanh niên mày kiếm mắt sáng ôm trường kiếm nhìn ba người Thạch Hạo nói:

- Chính là bọn chúng đại náo Thạch Quốc hoàng cung? Nhìn sơ cũng trông bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Một trung niên phú thương nâng cao bụng lớn cười ha hả nói:

- Bình thường? Bọn hắn không bình thường, đại náo Thạch Quốc hoàng cung, làm gãy ba cây Thần Long thiên trụ, 10 vạn cấm quân với mấy chục Siêu Phàm cũng bắt không được còn bị chúng đánh tơi bời, tử thương vô số. Chuyện này là chuyện mà người bình thường có thể làm hay sao?

Trong lòng mọi người xung quanh thầm nghĩ, ba người bọn chúng đều là tuyệt thế hung nhân!

Một hướng khác, mấy người đứng trên đám mây.

Một thanh niên đánh gia ba người Thạch Hạo tò mò hỏi:

- Sư phụ, người xem có phải bọn họ cùng một môn phái? Ăn mặc giống nhau như đúc.

Lão đầu bên cạnh gật đầu:

- Không sai! Hẳn là huynh đệ đồng môn.

Rồi lão cảm thán:

- Thật cũng không biết môn phái nào mà có thể cùng một lúc bồi dưỡng được ba thiên tài kinh người như vậy, cho dù là Thánh Địa cũng thế là cùng.

Thanh niên tò mò hỏi:

- Sư phụ, tại sao bọn hắn muốn tới đây? Tại sao phải đại náo hoàng cung?

Lão đầu cổ quái nói:

- Gần đây có lời đồn trưởng tử của công chúa đã trở lại.

Dưới chân Tế Tự Thần Sơn, Thạch Hạo dập đầu lạy ba lạy, tâm tình kích động đứng lên, trên đạo bào còn vương không ít tuyết trắng.

Ninh Khuyết cẩn thận nói:

- Sư huynh, chúng ta hộ pháp cho huynh, mau cứu bá mẫu ra.

Thạch Hạo gật đầu, nhìn một chút rồi nói:

- Nhờ hai sư đệ.

Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần bay lơ lửng trên không trung, tay cầm vũ khí nhìn mọi người bên ngoài.

Thạch Hạo duỗi tay, một hộp gỗ hiện lên trong bàn tay, hộp mở ra, một đạo ánh sáng truyền tới.