← Quay lại trang sách

Chương 650 Ninh Khuyết Hiển Tài

Dạ Vũ sáng mắt, quay đầu nhìn về phía Lý Bình An, mê hoặc nói:

- Nhưng nếu ngươi đem lực lượng tiên nhân trong phòng kia kia đưa cho ta, ta có thể giới thiệu cho ngươi một thánh giả, bảo đảm ngươi an toàn không lo gì nữa.

Lý Bình An khoát tay áo:

- Không bàn nữa!

- Một trăm cái, một trăm cái cũng được.

- Mười cái, mười cái ta sẽ giúp ngươi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy mà.

- Thôi thì một cái cũng được!

Lý Bình An nằm trên ghế, nhắm mắt lại.

- Hẹp hòi!

Dạ Vũ thở phì phì cầm tiểu thuyết mình mới chuẩn bị ra, trên bìa vẽ một nữ hài đáng yêu mặc cung trang, bên cạnh viết mấy chữ to “Công Chúa, thỉnh buông tay”.

Nửa tháng trôi qua, Ninh Khuyết đi tới trước một tòa thành trì ở Trung Vực.

Hắn nghênh ngang đi vào bên trong, những người lui tới trên đường đều nhìn về phía Ninh Khuyết, có hiếu kì cũng có dè chừng.

Sau khi tiến vào thành trì, Ninh Khuyết trực tiếp đi về phía thành Tây, tới trước một đại viện rộng lớn. Trong đại viện có một tòa tháp cao chót vót, có hai đội Thánh Đường kỵ sĩ thủ hộ phía trước.

Ninh Khuyết đứng trước Thánh Đường, tự nhủ:

"Chính là nơi này, Thánh Đường Tỉnh Vẫn thành."

Ánh mắt hắn bao phủ một tầng u quang, trong mắt hắn Thánh Đường thánh khiết được bao phủ một tầng mây đỏ thẫm, nghiệp lực nồng đậm tựa như đang ở Ma Giới.

U quang trong mắt Ninh Khuyết chợt biến mất, Thánh Đường lại khôi phục như cũ, thánh khiết mà quang minh.

Câu Hồn tỏa liên trên cổ tay Ninh Khuyết trượt xuống, rơi trên lòng bàn tay, hắn thì thầm:

- Vậy thì dùng cái này tuyên bố bần đạo đã rời núi đi!

Thánh Đường Tinh Vẫn thành cũng không phải là Thánh Đường đầu tiên Ninh Khuyết tìm đến, mà đã là cái thứ ba. Chỉ là hai Thánh Đường kia một cái tản ra công đức kim quang, một cái vô thiện vô ác, thực sự không thể hạ thủ. Nếu như chỉ là Tây Vực Thánh Đường bình thường, Đạo môn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ tru nghiệp lực không trảm công đức.

Hai đội ky sĩ liếc nhau, vẻ mặt ngưng trọng. Danh tiếng của Đạo môn vang vọng tứ vực, từ cách ăn mặc của Ninh Khuyết có thể biết được đây là Đạo môn đệ tử. Nhưng Đạo môn đệ tử đến Thánh Đường làm gì?

Ninh Khuyết lăng không bay lên, Câu Hồn tỏa liên trong tay rầm rầm xông ra, giống như những đầu Ma Xà tản ra hắc khí, quấn quanh Thánh Đường tháp.

Thánh Đường tháp lập tức toả hào quang rực rỡ, từng đạo ánh sáng trắng noãn bao bọc thành vòng tròn, nhanh chóng hướng lên trên, hình thành quang trụ, âm vang một tiếng đem Câu Hồn tỏa liên chặn ở bên ngoài.

Trên đỉnh tháp, một thanh niên tay cầm quyền trượng xuất hiện, nhìn xuống Ninh Khuyết, lạnh giọng:

- Đạo môn Thanh Minh, sao lại tấn công Thánh Đường của ta?

Động tĩnh ở nơi này đã làm kinh động đến những người đang tu luyện trong thành khiến rất nhiều đại năng nhìn qua, có nhiều người lăng không bay lên, đứng từ xa xem.

Ninh Khuyết nhìn thẳng hắn, nhàn nhạt nói:

- Từ xưa thiện có thiện báo, ác có ác báo, thiên lý sáng tỏ, nếu trời không thu ngươi, hôm nay bần đạo thu hộ.

Trên Câu Hồn tỏa liên xẹt qua một tia chớp màu đỏ như máu, những cái chắn hình tròn trên tháp cao phịch một tiếng vỡ nát.

Câu Hồn tỏa liên giống như một con hắc long, mang theo sấm chớp quấn quanh trên đỉnh tháp, xiềng xích một mực siết lại, phanh phanh đập vỡ toàn bộ gạch đá, nghiền thành mảnh vụn.

Ninh Khuyết dùng sức kéo, bỗng có một tiếng vang thật lớn, đất đá sụp đổ, oanh! Một nửa tòa tháp rơi xuống mặt đất, chấn động tận trời, bụi mù cuồn cuộn, toàn bộ Thánh Đường nháy mắt bị hủy diệt.

- Dị đoan đáng chết!

Thanh niên tay cầm quyền trượng nổi giận gầm lên một tiếng, xông ra từ đám bụi mù, sau lưng là một đám cao thủ Thánh Đường đằng đằng sát khí.

Tay Ninh Khuyết run lên, Câu Hồn tỏa liên đột nhiên cuốn ngược trở lại, vọt tới Thánh Đường đường chủ.

Trường kiếm bên hông Thánh Đường đường chủ bang một tiếng xuất khỏi vỏ, hướng về phía Câu Hồn tỏa liên chém xuống, phanh! Một gợn sóng quét ngang, Thánh Đường đường chủ lập tức bị đánh bay.

Sau một khắc, hai đạo ánh sáng đen kịt chiếu rọi trên thân thể của Thánh Đường đường chủ, hắn lập tức cảm thấy sinh cơ nhanh chóng xói mòn, ánh mắt hoảng sợ khẩn cầu nhìn Ninh Khuyết. Thân thể hắn già nua với tốc độ cực nhanh, giống như nháy mắt đã qua cả một đời. Khuôn mặt đẹp trai trở nên già nua, che kín nếp nhăn, mái tóc đen trở nên bạc trắng, ánh mắt ảm đạm vô thần, hai tay đang nắm chặt trường kiếm cũng khô quắt lại, cả người bất lực rơi xuống, phịch một tiếng nện xuống đám phế tích bên dưới, chết đi không kịp nói lời nào.

- Đường chủ chết rồi!

- Trốn, mau trốn!

- Nhanh đi Thánh Sơn xin giúp đỡ!

Một đám đệ tử Thánh Đường kinh hoảng chạy trối chết.

- Quỷ Môn Quan!

Không trung vặn vẹo, một tòa Quỷ Môn Quan đen nhánh giáng lâm, lít nha lít nhít xiềng xích từ trong đó xông ra, bay về phía đông đảo Thánh Đường đệ tử đang chạy trốn.