← Quay lại trang sách

Chương 651 Hỏa Quốc

Cút đi!

- Cứu mạng a!

- Ta là Thánh Sơn đệ tử, ngươi dám!

- Tha mạng, đại nhân tha mạng!

Từng tiếng uy hiếp và cả cầu xin tha thứ vô cùng hỗn loạn, Câu Hồn tỏa liên đâm xuyên qua thân thể, sau đó lôi ra từng đạo linh hồn hư ảo giãy dụa không ngừng. Mấy trăm thi thể của đệ tử Thánh Đường giống như đất đá rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng va đập phanh phanh phanh.

Trong chốc lát, toàn thành trở nên yên tĩnh, mọi người đều hoảng sợ, đây chính là Đạo môn đệ tử?! Chỉ một cái nhấc tay đã toàn diệt Thánh Đường một thành, uy thế khiến người ta không rét mà run.

Ninh Khuyết nhìn quanh bốn phía:

- Thánh Đường mang tiếng là Thánh Địa, nhưng lại hoành hành bá đạo, làm xằng làm bậy, bần đạo Thanh Minh hiểu được thiên tâm, thay trời hành đạo, nếu Thánh Sơn không phục thì có thể tìm gặp bần đạo giao lưu một phen.

Sau khi nói xong, hắn nhún chân bay lên, thoáng cái đã mất hút.

Ninh Khuyết vừa đi, trong thành nổi lên một trận gió lớn, bụi tung mù mịt bị gió thổi bay lộ ra cảnh tượng toàn bộ kiến trúc bị hủy diệt, đổ nát thê lương.

Trong đống đổ nát chồng chất những thi thể, giống như vừa bị đồ sát.

Mọi người vây xem lập tức bắt đầu nghị luận.

- Đạo môn điên rồi sao? Dám đi hủy diệt một Thánh Đường.

- Đạo môn chính là viễn cổ tông môn, chưa chắc sẽ sợ Thánh Sơn.

- Hắc hắc... Tinh Vẫn thành Thánh Đường bị diệt, Tây Vực sắp sửa không còn thái bình rồi.

- Như thế không tốt sao? Đã sớm không quen nhìn đám người Thánh Đường kia.

- Đạo môn đệ tử thật đúng là lợi hại! Phất tay một cái là có thể chém giết Siêu Phàm của Thánh Đường.

- Bọn hắn đã từng đại náo Thạch quốc hoàng cung, chỉ một Thánh Đường tính là cái gì?!

Một đoạn thời gian kế tiếp, Ninh Khuyết lại tiêu diệt thêm Thánh Đường của hai thành khác, khiến Trung Vực vốn đã không thái bình càng trở nên ám lưu mãnh liệt. Một đám đại năng Thánh Đường xuyên qua hư không đi vào Trung vực đuổi giết Ninh Khuyết nhưng mỗi lần Ninh Khuyết đều có thể trốn về Minh giới, nhẹ nhàng tránh thoát.

Trong vòng ba mươi năm, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết liên tục chiến đấu khắp bốn vực, đem Thánh Đường quấy đến long trời lở đất, diệt sát hơn trăm tòa. Sau khi bị diệt, trong phế tích, Thánh Đường bị bóc trần bộ mặt đen tối giấu sau quang minh. Uy danh Thánh Đường càng ngày càng thấp, Thánh Đường bên ngoài Thánh Sơn đều thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an, hành vi hằng ngày đều trở nên hiền lành cẩn trọng.

Bị ba người Thạch Hạo đả kích đã khiến Thánh Sơn tổn thất nặng nề, Chước Quang Thánh Tử cũng đứng ngồi không yên, tự mình rời núi đi đuổi giết bọn họ, nhưng là giống như lời Lý Bình An, bọn họ không hiểu tiên pháp nên căn bản bắt không được cái đuôi của bọn người Thạch Hạo.

Thậm chí Chước Quang Thánh Tử còn tức điên xông vào Minh giới, đuổi giết Ninh Khuyết, nghe nói bị Minh vương đánh đến mức òa khóc, dưỡng thương hơn mười năm.

Thanh danh của ba người Thạch Hạo cũng bởi vậy truyền khắp tứ vực, cơ hồ không ai không biết, không người không hiểu. Ngay cả bách tính phổ thông cũng biết trong tứ vực xuất hiện ba chiến thần, không ai địch lại.

Bắc vực, bên trong Hỏa Quốc hoàng cung, lão Hỏa Hoàng đang ngồi ngay ngắn trên hoàng vị, ánh mắt tĩnh mịch không có tiêu cự, khuôn mặt nặng trĩu mỏi mệt.

Hỏa Linh Nhi từ bên ngoài nhảy nhảy nhót nhót chạy vào, cười hì hì:

- Phụ hoàng, ngài tìm ta?

Lão Hỏa Hoàng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hỏa Linh Nhi lộ ra mỉm cười:

- Linh Nhi đến rồi!

Hỏa Linh Nhi chạy đến chủ vị, xoa bóp bả vai lão Hỏa Hoàng, cười rạng rỡ hỏi:

- Phụ hoàng, ngài tìm ta có chuyện gì? Ta còn đang tu luyện!

Lão Hỏa Hoàng vỗ vỗ tay Hỏa Linh Nhi, trầm thấp nói:

- Phụ hoàng có chuyện muốn nói với ngươi.

Hỏa Linh Nhi dừng tay, đi đến trước mặt Thạch hoàng, cười nói:

- Phụ hoàng, chuyện gì vậy?!

Lão Hỏa Hoàng nhìn Hỏa Linh Nhi tươi cười như hoa, trong lòng trở nên run rẩy, ánh mắt ảm đạm, mở miệng:

- Nhớ năm đó ngươi còn là một tiểu oa nhi, nháy mắt đã lớn như vậy rồi.

Hỏa Linh Nhi nũng nịu:

- Nào có, ta vẫn luôn là tiểu bảo bối của phụ hoàng thôi.

Lão Hỏa Hoàng cười một tiếng:

- Không nhỏ, cũng đến tuổi nên xuất giá rồi.

Hỏa Linh Nhi chợt khựng lại, con mắt trừng lớn khó nén được nỗi bối rối. Xuất giá? Trái tim bịch bịch nhảy loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vòng đỏ ửng, là hoàng thúc cùng phụ hoàng nói sự tình của tiểu tặc sao? Ai nha! Chúng ta mới gặp một lần, như vậy có quá gấp gáp không?!

Hỏa Linh Nhi ôm cánh tay Hỏa Hoàng, nũng nịu:

- Phụ hoàng, ta mới không muốn xuất giá, ta muốn ở bên cạnh người.