Chương 652 Hôn Sự Của Hỏa Linh Nhi
Lão Hỏa Hoàng cười:
- Phụ hoàng ta đã phát tin, tuấn kiệt của các đại thế lực sẽ đến Hỏa Quốc trong nay mai, phụ hoàng sẽ từ những người ưu tú đó chọn cho ngươi một vị phò mã.
Nụ cười trên môi Hỏa Linh Nhi lập tức ngưng trệ, ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Hoàng, sinh khí:
- Phụ hoàng, việc này tại sao ngươi không nói cho ta biết?
- Bây giờ không phải đang nói sao?
Hỏa Hoàng cười.
- Ta không gả!
Hỏa Hoàng nghiêm mặt:
- Hồ nháo, thiệp mời đã đưa đến các đại thế lực, há lại ngươi nói không gả liền không gả?!
- Phụ hoàng!
Hỏa Linh Nhi vô cùng khó tin nhìn chằm chằm Hỏa Hoàng.
Hắn nhíu mày:
- Triệu tổng quản, đem Linh Nhi dẫn đi, canh giữ nghiêm ngặt!
- Vâng!
Thân ảnh Triệu công công từ trong góc khuất bước ra, đứng trước Hỏa Linh Nhi khom người thi lễ:
- Công chúa điện hạ, chúng ta trở về đi!
Hỏa Linh Nhi nhìn gương mặt Hỏa Hoàng không mảy may thay đổi, cắn cắn môi dưới xoay người chạy ra ngoài, Triệu công công theo ở phía sau, im lặng đi theo, không nhanh không chậm.
Sau khi hai người ra ngoài, thân thể thẳng tắp của Hỏa Hoàng lập tức còng xuống, giống như bao lão nhân tuổi xế chiều bình thường khác, thì thầm: “Linh Nhi đừng trách phụ hoàng, phụ hoàng cũng không còn biện pháp nào nữa!"
Bên trong phủ công chúa, Hỏa Linh Nhi trở lại cung điện của chính mình, đem đại môn đóng chặt, thanh âm bình hoa tách trà vỡ vụn liên tiếp truyền ra từ bên trong.
Triệu công công khom người đứng ngoài cửa phòng, mở miệng nói:
- Linh Nhi công chúa, bệ hạ cũng có nỗi khổ tâm!
Hỏa Linh Nhi mang theo tiếng khóc hét vọng ra:
- Nỗi khổ gì chứ? Hắn chính là không thích ta.
- Ail Triệu công công cũng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về nơi xa, bên trong mang theo mơ hồ sầu lo về Hỏa Quốc!
Chạng vạng tối, Hỏa Linh Nhi ngồi phía trước cửa sổ, đỏ mắt nhìn lên bầu trời hoàng hôn, từ trong ngực lấy ra một lá bùa, thương tâm nói:
- Tiểu tặc, phụ hoàng của ta không cần ta nữa, hắn muốn bắt ta lập gia đình! Phi hạc truyền âm cấp cấp như luật lệnh!
Trên phù triện sáng lên từng đạo lưu quang, một con tiểu hạc vàng kim từ lá bùa nhảy ra, nâng cánh bay về hướng cửa sổ. Bỗng nhiên không gian trước mặt nổi lên một tầng gợn sóng, phi hạc lập tức biến mất vào bên trong.
Bên trong Trung Vực, có ba thiếu niên khí chất thoát tục ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, mỗi người đều cầm một bản kinh thư nhàn nhã đọc, Đạo môn tự nhiên là lấy đạo làm chủ, đạo đến pháp cũng liền nước chảy thành sông, trái lại pháp cao đạo tâm không đến, thì dễ ngộ nhập lạc lối.
Mấy chục năm qua, ba người đều thường xuyên quay lại Tam Thanh quan, thứ nhất là thăm hỏi sư phụ, thứ hai là thay đổi đạo kinh. Cho dù đã rời đi nơi này, ba người cũng không quên tự thân tu hành, mặc dù cảnh giới cũng không đột phá lên cao lắm, nhưng đổi lại khí thế trầm ổn nội liễm hơn.
Đột nhiên trên đỉnh núi xuất hiện một cái vòng xoáy, bên trong có một con tiểu hạc màu vàng kim bay ra, đậu bên người Thạch Hạo.
Thạch Hạo đặt đạo kinh xuống, duỗi tay ra, phi hạc lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn, bên trong truyền ra thanh âm vô cùng thương tâm của Hỏa Linh Nhi:
~ Tiểu tặc, phụ hoàng của ta không cần ta nữa, hắn muốn đem ta gả đi!
Thạch Hạo đột nhiên sững sờ, Bạch Hiểu Thuần cùng Ninh Khuyết đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu vềnh tai, hiếu kì lắng nghe.
Thạch Hạo quét mắt nhìn bọn hắn, bay thẳng lên mây xanh.
Bạch Hiểu Thuần cũng buông đạo kinh trong tay xuống, nói:
- Ngươi đã nghe chưa? Có người muốn cướp đạo lữ của sư huynh chúng ta.
- Ừm!
Ninh Khuyết ừ một tiếng, từ dưới đất đứng lên nói:
- Sư huynh, chuẩn bị lên đường đi! Chúng ta phải đi Hỏa Quốc.
Ninh Khuyết vừa nói xong, Thạch Hạo liền từ không trung hạ xuống:
- Hai vị sư đệ, chúng ta đi Hỏa Quốc.
Ba người hóa thành ba đạo lưu quang phóng lên trời, bay về hướng Bắc vực.
Nửa đêm, bên trong Hỏa Quốc hoàng cung, Thụy Vương đứng bên dưới đại điện, nhìn thẳng Hỏa Hoàng:
- Ngươi muốn đem Linh Nhi gả ra ngoài?
Hỏa Hoàng nhẹ gật đầu:
- Phải!
- Gả cho ai?
- Ta sẽ chọn một người ưu tú nhất trong các đại thế lực.
Thụy Vương sắc mặt rét run:
- Ta tuyệt không đồng ý!
Hỏa Hoàng nhàn nhạt nói:
- Việc này đã thành kết cục đã định.
Thụy Vương tức giận kêu lên:
- Hoàng huynh, ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ngươi già nên lẩm cẩm rồi sao? Hỏa Quốc của ta khi nào cần phải liên hôn?!
Hỏa Hoàng vung tay lên, phút chốc trời đất quay cuồng, hai người bước vào một không gian tràn ngập hỏa diễm, hỏa điểu bay múa hót vang, một gốc cây khô bị liệt diễm thiêu đốt, lá đã cháy sạch, vỏ cây nám đen thành tro, thân cây bị đốt đen như than nhưng vẫn đứng vững vàng ở trung tâm đám cháy.
Thụy Vương sắc mặt đại biến, nhìn đại thụ khô quắp chấn kinh kêu lên:
- Tổ Tế Linh sao lại biến thành dạng này?