← Quay lại trang sách

Chương 666 Thật Không Đơn Giản

“Ta cũng nổi giận! Nếu sư huynh không xuất thủ, ta sẽ ra tay."

Một tướng lãnh đưa trường đao trong tay cho Thái Tử.

Thái Tử Thạch Hạo lóe lên xuất hiện trước mặt tên lùn, vung ra một đao, không trung xẹt qua đao quang kim sắc.

Phốc! Một cái đầu bay lên trời, trong mắt tên lùn còn mang theo vẻ không dám tin, đao thật là nhanh! Sau đó lâm vào hắc ám ý thức hoàn toàn biến mất.

Thái Tử Thạch Hạo xẹt qua từng đạo tàn ảnh bên trong đám người, phốc phốc phốc! Từng cột máu phun ra, nhóm người bị cưỡng ép chỉ cảm thấy một lực lôi kéo lớn rồi lập tức bay về phía trận doanh Thạch quốc, được Ninh Khuyết Bạch Hiểu Thuần tuần tự đón lấy.

Phụ thuộc Long tộc căn bản không ngờ Thái Tử Thạch quốc dám xuất thủ trước, càng không ngờ hắn lại mạnh như vậy, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị Thái Tử Thạch Hạo cứu ra ngoài.

Chẳng những bọn hắn, chư vị tướng quân Thạch quốc cũng vậy, tất cả đều ngơ ngác.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Rất nhiều phụ thuộc Long tộc gầm thét xuất thủ, đồng thời lao tới Thái Tử Thạch Hạo.

Thái Tử Thạch Hạo nháy mắt bay lên không, trên thân nở rộ hào quang màu vàng kim nhạt, một đao vung ra đao quang mấy chục mét ngang nhiên chém xuống.

Tất cả mọi người phía dưới sắc mặt đại biến, cả đám lập tức cuống quít chạy trốn.

Đao quang chém xuống, lan ra, oanh! Biển dung nham bị chém ra một khe rãnh to lớn, nơi xa một tòa đảo ngàn vạn năm được dung nham tôi luyện bị chém thành hai nửa, dung nham bắn tung tóe, mỗi giọt dung nham đều mang theo đao khí tuyệt luân khủng bố của Thạch Hạo.

Phốc phốc phốc phốc! Mười mấy Siêu Phàm bị đao khí càn quét, tất cả phun ra một ngụm máu tươi, trên người xuất hiện vô số vết máu, giống như bị lưỡi dao vô hình giảo sát.

Cự đao rơi xuống, Long Phong và một trưởng lão Long tộc chờ đợi nơi xa đột nhiên quay người nhìn về phía Thạch Hạo, nghiêm túc vô cùng.

Trọng thương tất cả Siêu Phàm cường giả, mọi người kinh hãi nhìn Thạch Hạo, trong ánh mắt có ý sợ hãi, Thái Tử Thạch quốc thật mạnh!

Bên ngoài không gian, Đảo chủ Tinh La đảo đột nhiên đứng lên, khó có thể tin kêu lên:

- Làm sao có thể?

Dương lão tướng quân cũng sắc mặt cứng đờ, trong mắt tràn ngập rung động.

Đảo chủ Tinh La đảo ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Hoàng điên cuồng kêu lên:

- Bệ hạ, hắn tuyệt đối không phải Thái Tử Thạch quốc, hắn chắc chắn là giả mạo.

Hỏa Hoàng trầm ổn nói:

- Hắn đúng là Thái Tử Thạch quốc, bản hoàng đã từng gặp hắn.

Hỏa Linh Nhi nhìn Thạch Hạo bên trong bí cảnh, nở nụ cười, tiểu tặc là ngươi hả! Ngươi quả nhiên vẫn tới.

Đại thế lực các phương cũng nhao nhao nhìn sang, ngay cả Chư Thánh đại năng cũng khó nén vẻ mặt ngưng trọng.

Bất Tử Thi vương cười quái dị nói:

- Khặc khặc! Mặc dù mấy chục Siêu Phàm cũng không đồng lòng, đánh bại mấy chục và đánh bại một người chẳng khác biệt lắm, nhưng muốn một kích đánh trọng thương tất cả thì thật không đơn giản, Thái Tử Thạch quốc các ngươi rất biết ẩn nhẫn đấy!

Vũ Lăng vương cười khẽ nói:

- Đa tạ Thi vương khích lệ.

Lão giả vốn đang tuyệt vọng thì kích động râu ria run rẩy, đệ tử được cứu rồi, biến đổi bất ngờ này quá kích thích.

Bên trong Bí Cảnh Không Gian, Thái Tử Thạch Hạo bay trên không trung, liếc nhìn mọi người phía dưới, trầm giọng nói:

- Lần này tha các ngươi một mạng, nếu gặp lại các ngươi nối giáo cho giặc, lần sau tất phải giết.

Mọi người cúi đầu trước Thạch Hạo, dùng lễ tiết đặc biệt của tông môn mình, sau đó kéo lấy thân thể trọng thương nhanh chóng đi xa.

Thạch Hạo bay xuống trận doanh Thạch quốc, ném trả trường đao cho tướng quân trước đó, tướng quân vội vàng luống cuống tiếp lấy, tay còn đang run rẩy.

Hơn mười vị tướng lĩnh đều khó tin nhìn Thạch Hạo, rung động còn chưa dứt.

Hai nữ tử cùng rất nhiều sư huynh sư tỷ đi tới, đến trước mặt Thạch Hạo, tất cả đều quỳ xuống, cảm kích vạn phần nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của Thái Tử điện hại Thạch Hạo tranh thủ nâng đỡ bọn hắn nói:

- Không cần làm lễ lớn như thế, Thạch quốc ta và Tỉnh La đảo chính là kẻ thù truyền kiếp, cứu các ngươi cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

Đại sư huynh chật vật ảm đạm nói:

- Lần này ta muốn dẫn họ tới trải nghiệm, xông xáo một phen, lại không nghĩ tới suýt nữa hại bọn hắn, nếu không phải ân công nhúng tay, tất cả sư huynh muội chúng ta đều phải chết trong bí cảnh này.

Thạch Hạo không chịu được người khác mang ơn, xấu hổ nói:

- Đã nói rồi mà! Ta cũng chỉ là thuận tay mà thôi. Các ngươi đều bị thương, nhanh tìm nơi chữa thương đi!

Thanh niên nhẹ gật đầu nghiêm túc nói:

- Ân tình hôm nay Diệp Phong ta khắc trong tâm khẩm, về sau ân công nếu có chuyện gì cần, nhất định sẽ không chần chừ.

Thạch Hạo liên tục gật đầu nói:

- Được rồi, ta biết rồi.