← Quay lại trang sách

Chương 693 Nói Chuyện Với Đại Minh Hoàng Đế

Một cấm quân trong lòng run lên, Thánh Địa Đạo Môn đệ tử! Vội vàng xoay người thi lễ nói:

- Xin chờ một chút!

Quay người chạy vào trong hoàng cung.

Sau một lát, một cái lão thái giám đi ra, đánh giá Thanh Phong một chút mới nói:

- Đạo Môn đệ tử, bệ hạ cho mời! Xin mời đi theo ta.

Thanh Phong gật đầu, mang theo Đạo Nguyên theo sát lão thái giám đi vào hoàng cung.

Trong hoàng cung đại điện có một Hoàng Đế trung niên đang ngồi trên hoàng vị, hắn nhìn Thanh Phong và Đạo Nguyên đứng phía dưới.

Đại Minh Quốc Đế Hoàng chậm rãi mở miệng, uy nghiêm nói:

- Theo trẫm biết, Đạo Môn có chữ lót “Thanh” chỉ có Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh, lại chưa từng nghe nói có cái gì Thanh Phong.

Đạo Nguyên nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Phong, sư phụ ngài tuyệt đối đừng là hàng giả đấy nhé!

Thanh Phong cười ha hả nói:

- Bệ hạ, Đạo Chủ là Thánh Giả, ai dám giả mạo đệ tử hắn? Chẳng lẽ không sợ Thánh Giả giáng cơn thịnh nộ ư?

Đại Minh Quốc Hoàng Đế gật nhẹ đầu tán thành.

Thanh Phong nói:

- Lúc trước Đạo Chủ thương hại Tây Vực chúng sinh khó khăn, mới mở rộng sơn môn truyền Đạo thu đồ đệ, lần tượng thu tổng cộng năm vị đệ tử thân truyền, hai vị đệ tử ngoại môn.

Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh chính là ba vị được nhận sau cùng trong số năm vị đệ tử thân truyền, mà ta chính là một trong hai vị đệ tử ngoại môn kia.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ trong lòng nghiêm túc. Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh danh truyền thiên hạ mà chỉ là ba vị được nhận sau, vậy hai vị đầu tiên kia còn kinh tài tuyệt diễm cỡ nào? Thật không hổ là Thánh Địa! Cho dù là tân tấn Thánh Địa vẫn bất phàm như thết Đại Minh Quốc Quốc Chủ mặt mày tươi cười nói:

- Thì ra là như thế, đa tạ Thanh Phong đạo trưởng giải đáp nghỉ hoặc, không biết lần này Thanh Phong đạo trưởng đến đây là có gì chỉ giáo?

- Năm đó bần đạo rời khỏi Tam Thanh Quan du lịch tứ phương, cuối cùng dừng chân ở một tòa thành nhỏ tại Nam Vực Đại Minh Quốc. Bần đạo xây một tòa đạo quan cứu người thoát khỏi khổ ách, đến nay đã hơn trăm năm. Trong trăm năm này, bần đạo thấy nhiều yêu ma hoành hành, quỷ quái loạn thế, bách tính giãy dụa cầu sống, dù cho bần đạo có thể cứu người một thôn một thành, cũng chẳng thể cứu hết cả Nam Vực mênh mông. Quả thực rất bất lực.

Thanh Phong bình thản nói, nhưng giọng nói lại vô cùng nặng nề.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ trầm mặc, cay đắng nói:

- Đạo trưởng từ bi, Nam Vực yêu ma quỷ quái... Bản vương, bản vương cũng thực sự bất lực, Thập Vạn Yêu Lâm chính là Thánh Địa, sao chúng ta có thể chống lại.

Giọng điệu không nén nổi cô đơn, không chỉ là những bách tính kia, mà ngay cả Đại Minh Quốc hoàng thất cũng phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Thanh Phong nghiêm mặt nói:

- Bần đạo tới chính là vì chuyện này.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ khẽ giật mình, trong lòng hơi kích động, chẳng lẽ Đạo Môn Thánh Địa muốn tiến vào Nam Vực trợ giúp chúng ta?

Thanh Phong nghiêm mặt nói tiếp:

- Đạo Môn tổ đình có ba trăm quyển Đạo kinh, có thể an thiên hạ thái bình, có thể trấn yêu ma quỷ mị, chỉ cần lấy được Đạo kinh này, Đại Minh Quốc sẽ không còn chịu nỗi khổ yêu ma nữa.

Trong lòng Đại Minh Quốc Quốc Chủ khẽ động, chẳng lẽ đây là cớ để Đạo Môn tiến vào Nam Vực? Lúc này liền vội vàng hỏi:

- Đạo kinh này ở đâu? Bản vương sẽ phái người đi mua.

Thanh Phong lắc đầu nói:

- Đạo kinh vô giá, cũng không thể dễ truyền.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ nhìn Thanh Phong, nghiêm nghị nói:

- Nhất định còn có biện pháp khác! Đạo trưởng có điều kiện gì cứ việc nói, bản vương sẽ thỏa mãn hết!

Thanh Phong hài lòng cười nói:

- Đạo cũng không thể dễ truyền, cần một người có đại nghị lực, không biết sợ, đại từ bi, đại công đức, dùng thân xác phàm tục đi từng bước đến Tây Vực, mới có thể trình ý niệm bản thân lên Tam Thanh Đạo Tổ, thu được chân kinh, phù hộ Đại Minh Quốc.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ biến sắc, cả kinh kêu lên:

- Nơi này cách Tây Vực đâu chỉ năm mươi vạn dặm, trong đó yêu ma vô số, tông môn san sát, cường đạo hoành hành, muốn dùng thân xác phàm tục đi đến Tây Vực, tuyệt không khả năng!

Thanh Phong quay đầu nhìn về phía Đạo Nguyên, nói:

- Đệ tử này của bần đạo là người có đại nghị lực, không biết sợ, đại từ bi, đại công đức, lại nguyện ý tiến về Tây Vực thỉnh kinh, mang Đạo kinh về cứu vớt vạn dân. Bệ hạ có nguyện thử một lần?

Đại Minh Quốc Quốc Chủ đưa mắt nhìn Đạo Nguyên sau lưng Thanh Phong, vô ý thức nhíu mày một cái, chính là hắn? Mặt mũi bầm dập giống như vừa bị người ta đánh qua một trận, người như thế cũng có thể xưng là đại nghị lực, không biết sợ, đại từ bi, đại công đức?!

Đạo Nguyên tiến lên một bước, thở dài cúi đầu nói:

- Bần đạo nguyện ý tiến về Tây Vực cầu lấy chân kinh, dù muôn lần chết cũng không hối hận.