← Quay lại trang sách

Chương 695 Tây Du Bắt Đầu

Thanh Phong tùy ý khoát tay nói:

- Đi chỗ khác chơi đi.

Một thiếu niên trên dưới mười tuổi tung tăng chạy phía sau Thanh Phong, miệng nhỏ khẽ bĩu, nói:

- Mẫu thân nói, cha còn không quay về, liền phạt cha quỳ luỡi dao.

Thanh Phong quay đầu nhìn về phía tiểu hài, vuốt vuốt tóc hắn, cười lạnh nói:

- Ta mới là nhất gia chi chủ, xem ta về đánh mông nàng thế nào!

Tiểu hài vội nhảy ra sau né bàn tay Thanh Phong, bất mãn nói:

- Cha, mẫu thân nói, vò đầu là không cao được.

Thanh Phong liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Không vò đầu con cũng đâu cao nổi. Sắp được một trăm tuổi rồi, sao con vẫn có một mẩu thế? Nhìn hài tử nhà người khác đi, tiểu tỷ tỷ con thích lúc nhỏ giờ cũng thành bà nội người ta rồi.

Tiểu hài khóc không ra nước mắt nhìn Thanh Phong, sao có thể xát muối lên vết thương con mình thế chứ? Ngài chắc chắn là cha ruột ư?

Một bàn tay thon đẹp vươn ra từ trong không trung, nắm lấy lỗ tai Thanh Phong.

~ Ai uf Ai u! Đau quá!

Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!

Thanh Phong che lỗ tai liên tục cầu xin tha thứ.

Tiểu hài cao hứng kêu lên:

- Mẫu thân đến rồi!

Minh Nguyệt bước ra từ trong không trung, tay vẫn nắm chặt lỗ tai Thanh Phong, hầm hừ nói:

- Sai ở đâu?

Thanh Phong cười làm lành đáp:

- Dù sao chính là sai, không sai cũng sai.

Minh Nguyệt hừ một tiếng, ngữ khí hơi chậm lại nói:

- Về với ta! Ánh mắt Thanh Phong lấp lóe, cười gượng nói:

- Cái kia... Có thể hoãn lại chút không? Năm đó ta đã hùng hồn nói trước mặt cha nàng, nhất định phải làm nên một phen thành tựu mới trở về, đến bây giờ còn chưa được trò trống gì, trở về thật sự quá mất thể diện, cha vợ sẽ nhìn ta thế nào?! Người Thánh Sơn sẽ nhìn ta thế nào?

Minh Nguyệt hào khí nói:

- Không sợ, ta bao dưỡng chàng, xem ai dám nhiều lời!

Thanh Phong giơ ngón tay cái lên, tán dương nói:

- Nương tử bá khí!

- Bớt nói nhảm, cùng ta trở về!

Minh Nguyệt kéo lỗ tai Thanh Phong, thân ảnh hai người lóe lên rồi biến mất.

- AI Đau quát!

Một tiếng hét thảm vang lên.

Tiểu hài đứng đó đắc ý, cảm thán nói:

- Cưới vợ có gì tốt? Độc thân mới tự do.

Sau đó đằng không bay lên, hóa thành một chấm đen biến mất nơi chân trời.

Mấy vị trọng thần của Đại Minh Quốc đi theo Đại Minh Quốc Quốc Chủ trên con đường dẫn đến hoàng cung.

Một lão giả hơi do dự hỏi:

- Bệ hạ, ngài thật sự tin rằng mấy quyển gọi là Đạo kinh kia có thể trấn áp vô số yêu quỷ Nam Vực sao?

Một vị tướng quân mặc khôi giáp đứng bên cạnh hừ một tiếng, nói:

- Cùng là Thánh Địa, ta không tin Đạo Môn kinh thư có thể trấn áp Thập Vạn Đại Sơn Vạn Yêu LẦm!

Những người còn lại cũng đều âm thầm thở dài, Nam Vực Đông Bộ vốn là lãnh địa của Vạn Yêu Lâm, cho dù là Thánh Sơn, gặp phải người của Vạn Yêu Lâm đều phải trốn tránh. Bởi vậy nơi này cũng là đại bản doanh của yêu ma quỷ quái, thường xuyên có yêu quỷ từ trong núi xông ra, tai họa thôn trang thành trấn, cuộc sống bách tính vô cùng thê thảm.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ bình tĩnh nói:

- Mặc kệ mục đích của Đạo Môn là gì, chúng ta đều làm dựa theo yêu cầu của bọn họ, chỉ mong Đạo Môn có thể thật sự tiến vào Nam Vực che chở chúng ta! Có Đạo Môn chế ước, ắt hẳn Vạn Yêu Lâm cũng không dám quá làm cản.

Lão giả lên tiếng ban nãy cảm thán nói:

- Hi vọng đi! Hi vọng có thể thay đổi mọi thứ! Người Nam Vực thật sự là quá khổ rồi!

Các đại thần còn lại cũng trầm mặc im lặng, chỉ cần có thể có một tia hi vọng, bọn hắn đều nguyện ý cố gắng bắt lấy.

Sau nửa tháng, Đạo Nguyên một đường bôn ba đi tới biên giới Đại Minh quốc. Hắn tiến vào một vùng núi, dắt ngựa vượt mọi chông gai gian khổ tiến lên, may mắn duy nhất là trên đường đi đều không gặp phải yêu ma.

Mặt trời vừa ngã về Tây, bên trong dãy núi trở nên tối mờ, chỉ có vài điểm sáng do ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở lá cây chiếu xuống.

Ngao ôi!

Ngao ô!

Rống!

Từng tiếng thú rống liên tiếp vang lên trong dãy núi, xa xa truyền đến.

Đạo Nguyên nuốt nước miếng, một tay dẫn ngựa, một tay khác nắm chặt một thanh trường kiếm.

Một đôi mắt u u đột nhiên hiện ra ở phía trước.

Đạo Nguyên lập tức dừng chân, quát lên:

- Ai?

Trường kiếm trong tay chỉ thẳng về phía trước.

Đại hắc mã đang được dắt cũng bất an phì phì mấy tiếng, bốn móng không ngừng gõ lên trên mặt đất.

Xoạt!

Bên trong rừng cây có tiếng động, một bóng đen nháy mắt nhảy ra, đánh về phía Đạo Nguyên.

- AI Đạo Nguyên kêu lên sợ hãi, trường kiếm trong tay vung chém loạn xạ.

- Nghiệt súc, làm càn!

Một tiếng quát chói tai, hưu! Một tiếng xé gió truyền đến.

Bóng đen gầm rú thê lương, đang ở giữa không trung đột nhiên văng ra ngoài, rầm một tiếng ngã xuống mặt đất xa xa, run rẩy hai cái liền không nhúc nhích nữa.