Chương 696 Thợ Săn Dẫn Đường
Một bóng người từ đằng xa chạy tới, đi đến trước mặt Đạo Nguyên cười ha hả hỏi:
- Công tử, ngài không sao chứ?
Đạo Nguyên thông qua ánh tà chiều nhìn người trước mắt, chính là một thợ săn mặc áo da thú, trong lòng lập tức thả lỏng. Sau lưng hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn thở dài cúi đầu cảm kích nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của cư sĩ.
Thợ săn cười ha hả:
- Đúng là quý công tử trong thành, lễ tiết kiểu này thật cổ quái.
Ngươi nói xem, một vị công tử như ngươi không ở yên trong thành, lại chạy tới núi này làm gì?
Đạo Nguyên nghiêm mặt nói:
- Bần đạo không phải công tử gì cả, mà là một đạo sĩ, đang trên đường đến Tây Ngưu Hạ Châu thỉnh kinh.
Thợ săn nghi hoặc nói:
- Tây Ngưu Hạ Châu?
Đạo Nguyên giải thích nói:
- Cũng chính là Tây Vực mà các ngươi thường nói. Sư phụ ta bảo, Tây Vực thời kỳ Viễn Cổ Hồng Hoang được gọi là Tây Ngưu Hạ Châu, nên Đạo Môn đệ tử chúng ta cũng đều gọi nó là Tây Ngưu Hạ Châu.
Thợ săn cười ha hả nói:
- Tây Vực thì ta có nghe nói qua, thế nhưng là rất xa! Trước tiên mang đầu báo này về với ta đã, ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thịt báo cho ngươi, ngày mai ta lại tiễn ngươi đến phía Tây một đoạn đường.
Đạo Nguyên cảm kích nói:
- Đa tạ, đa tạ cư sĩ!
Hai người nhấc đầu báo to đen lên, cùng nhau đi về phía trước, không lâu sau đó, tại một căn nhà gỗ bên sườn núi, hai người cùng ăn cơm uống rượu.
Ăn no uống say, thợ săn nhìn về phía Đạo Nguyên, nghi hoặc hỏi:
- Ta nhìn ngươi thật sự không giống như người có võ nghệ, sao lại muốn đi Tây Vực? Quãng đường đi đến đó nguy hiểm vô số đấy!
Dưới ánh nến, ánh mắt Đạo Nguyên càng thêm u ám, giọng nói hắn trầm thấp, chậm rãi nói:
- Từ nhỏ ta đã lớn lên với sư phụ, sư phụ thường xuyên nói với ta rằng: Thiên hạ sinh loạn thế, đeo kiếm cứu tang thương.
Hiện tại Nam Vực này chẳng khác gì quỷ vực, yêu ma tung hoành, dân chúng lầm than, ta dù có tâm cứu người lại không có lực cứu người.
Bây giờ được sư phụ chỉ điểm, Đại Minh Quốc Vương nhờ cậy, ta mới tiến về Đạo Môn tổ đình ở Tây Vực cầu lấy chân kinh, hòng trấn áp yêu ma, an ổn thiên hạ thái bình.
Thợ săn cảm thán nói:
- Yêu ma ư!
Sau đó bưng chén rượu đục lên nói tiếp:
- Năng lực ta có hạn, không cách nào đi theo đạo trưởng đến Tây Vực, chỉ có thể dùng chén rượu này chúc đạo trưởng sớm ngày lấy được chân kinh, cứu Nam Vực chúng sinh thoát khỏi yêu ma độc hại.
Đạo Nguyên cũng bưng chén lên, nghiêm túc nói:
- Ta nhất định sẽ làm được!
Thợ săn cười ha ha nói:
- Tốt!
Hai người uống một hơi cạn sạch, cạch một tiếng đặt lại chén rượu lên bàn.
Thợ săn cười nói:
- Nói yêu ma, ta ngược lại cũng nhớ tới một sự kiện.
- Xin lắng tai nghe!
Đạo Nguyên hiếu kì nói.
Thợ săn nghiêm túc nói:
- Đi về phía Tây mấy chục dặm chính là địa giới của Tứ Linh Trấn Ma Sơn.
Đạo Nguyên nghi hoặc hỏi:
- Tứ Linh Trấn Ma Sơn? Đó là cái gì?
- Phụ thân ta đã từng nói qua với ta, vài thập niên trước...
Thợ săn đang nói thì dừng lại, tư lự một lát mới nói tiếp:
- Hiện tại tính ra cũng hẳn là trăm năm trước đi!
Trăm năm trước, trên dãy núi này xảy ra một trận Thần Ma chỉ chiến, có một tôn Thần Linh vĩ đại giáng Thần phạt xuống, trấn áp một đại ma đầu xuống dưới Thần Sơn, khi đó đất rung núi chuyển, thiên địa thất sắc, đông đảo sơn dân đều sợ hãi quỳ lạy.
Sau đó, có người tiến đến dò xét, tới gần Thần Sơn liền có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng rống giận dữ của ma đầu, đỉnh núi hiển hiện thân ảnh của bốn Thần Thánh Thần Thú, danh tự gọi là Tứ Linh. Về sau, ngọn núi kia liền được gọi là Tứ Linh Trấn Ma Sơn. Chúng ta cũng không dám tới gần, sợ bị ma đầu mê hoặc.
Đạo Nguyên thì thầm:
- Tứ Linh Trấn Ma Sơn!
Thợ săn đứng dậy cười ha hả nói:
- Trời cũng tối rồi, để ta sắp xếp chỗ nghỉ cho ngươi.
Đạo Nguyên liền vội vàng đứng lên, cảm kích nói:
- Đa tạ cư sĩ Hôm qua mệt nhọc cả ngày, Đạo Nguyên ngủ thẳng đến mặt trời lên cao rồi mới dậy. Hắn bị tiếng động “phanh phanh phanh” làm cho giật mình, đi ra mở cửa phòng nhìn thử, liền thấy thợ săn đang dùng dao chặt gỗ.
Nhìn thấy Đạo Nguyên đi tới, thợ săn quay đầu nhếch miệng cười nói:
- Trong nồi có cháo thịt báo, ngươi có thể ăn một chút, đợi lát nữa ta sẽ đưa ngươi qua núi.
Đạo Nguyên cảm kích nói:
- Đa tạ cư sĩ Ăn sáng xong, thợ săn liền mặc giáp da, trên lưng mang cường cung, cầm đao săn dẫn Đạo Nguyên lên đường. Trên đường đi vượt mọi chông gai, dã thú lui tránh, Đạo Nguyên thấy mà ghen tị, nếu ta cũng có được võ nghệ như thế thì đã tốt.