Chương 697 Phạm Hiền Thoát Khốn
Đường núi gập ghềnh khó đi, hai người trèo đèo lội suối, lại qua một đêm ở trong rừng.
Buổi chiều ngày tiếp theo, hai người ra khỏi một khoảng rừng, liền thấy một tòa Thần Sơn nguy nga vững chãi ở phương xa, mới nhìn thoáng qua đã có môt loại cảm giác uy nghiêm thần thánh, hoàn toàn khác biệt với sơn phong bình thường, như thể hạc giữa bầy gà.
Thợ săn nhếch miệng cười nói:
- Đó chính là Tứ Linh Trấn Ma Sơn, ta không thể tới.
Đạo Nguyên gật đầu, chỉnh lý áo bào một chút, sau đó quay đầu cung kính vái thợ săn:
- Đa tạ ân cứu mạng tiễn đưa của cư sĩ.
Thợ săn cười ha ha nói:
- Ngươi có ý niệm cứu vạn dân, hiển nhiên ta cũng muốn giúp ngươi một tay. Đạo trưởng đi đường cẩn thận.
Đạo Nguyên gật đầu, dắt đại hắc mã đi về phía Trấn Ma Sơn, ánh mắt kiên quyết.
Sau một hồi lâu, thân ảnh Đạo Nguyên cùng hắc mã biến mất trong núi rừng, lúc này trên người thợ săn loé lên quang mang, lập tức biến thành dáng vẻ Thạch Hạo, cười ha hả biến mất giữa không trung.
Đạo Nguyên dắt ngựa đi thật cẩn thận, tên tuổi của Trấn Ma Sơn khiến trái tim hắn đập thình thịch, căng thẳng tỉnh thần.
- ÊI - ÊI Giữa thiên địa đột nhiên vang lên hai tiếng hô quát.
Đạo Nguyên chỉ lo cắm đầu đi mau, trong miệng thì thầm:
- Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy...
- Ê! Tiểu đạo sĩ, ngươi đứng lại đó cho ta.
Đạo Nguyên tiếp tục cúi đầu đi mau, bước chân nhanh hơn mấy phần.
Phạm Hiền bên trong lòng núi nhìn không gian hình chiếu trước mặt, trong lòng không còn gì để nói. Chẳng lẽ tiểu đạo sĩ này bị điếc? Bèn lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi là tiến về phương Tây thỉnh kinh đúng không!
Đạo Nguyên bên ngoài lảo đảo một chút, ngẩng đầu cả kinh kêu lên:
- Sao ngươi biết được?
- Ha ha, ta còn biết rất nhiều chuyện! Một trăm năm trước, ta đại náo Địa Phủ phạm phải sai lầm lớn, bị Đạo Môn trấn áp nơi đây, mấy tháng trước Đạo Môn đưa tin tới, nói là có một Đạo Môn đệ tử đi thỉnh kinh sẽ ngang qua nơi này, người đó có thể cứu ta ra, mà ta thì phải bảo hộ hắn đi Tây Vực cầu lấy chân kinh.
Thanh âm vội vàng của Phạm Hiền vang lên giữa trời, chỉ đăm ba câu đã nói rõ tiền căn hậu quả, vì sợ Đạo Nguyên không nói hai lời liền rời đi.
Đạo Nguyên hoài nghi nói:
- Không phải ngươi đang gạt ta đấy chứ?
Phạm Hiền không vui kêu lên:
- Đương nhiên là thật, ngươi cho rằng dựa vào mình ngươi thật sự có thể đến Tây Vực sao?
Đạo Nguyên trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nhìn sơn phong to lớn, nhíu mày nói:
- Coi như ngươi nói chính là thật, nhưng ta không có tu vi, làm sao cứu được ngươi ra khỏi cự sơn này?
Phạm Hiền vội vàng kêu lên:
- Núi này chính là Đạo Môn Thần Sơn, không phải dựa vào tu vi là có thể đánh phá. Ngươi chỉ cần đưa tay chạm vào Thần Sơn, thầm nghĩ muốn cứu ta ra ngoài, truyền tâm niệm đó cho Thần Sơn thử xem.
Đạo Nguyên gật nhẹ đầu, nói:
- Được.
Trong lòng cũng thở phào một hơi, nếu thật sự phải phá hỏng cơ quan nào đó, mình đúng là không dám, bên trong đang giam giữ một đại ma đầu đại náo Địa Phủ! Giờ chỉ lo lắng làm sao để truyền đạt tâm niệm, cứ thử xem một lần, nếu có thể cứu hắn ra thật, cũng chứng minh những gì hắn nói là thật, sau này an toàn bản thân cũng có người bảo hộ, cơ hội thỉnh kinh thành công cũng tăng lên nhiều.
Đạo Nguyên lảo đảo đi đến bên cạnh ngọn núi, đem tay đè trên núi đá, nhắm mắt lại trong lòng mặc niệm: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, nếu như đại ma bị trấn áp bên trong núi này thật sự là người mà Đạo Chủ an bài bảo hộ đệ tử đi Tây Phương thỉnh kinh, còn xin thả hắn ra đi!"
Vừa mặc niệm xong, trên núi hiện lên từng đạo lưu quang, vô số phù văn bên trên phát sáng.
- Thành công! Thành công! Ta có thể ra ngoài! Ha ha ha!
Trong lòng núi vang lên tiếng cười to mừng rỡ như điên của Phạm Hiền..
Đạo Nguyên vội vàng mở to mắt, liền thấy thân ảnh Tứ Linh Thánh Thú trên đỉnh núi bay múa, Đông Phương Thanh Long xoay quanh, Tây Phương Bạch Hổ phấn chấn, Nam Phương Chu Tước bay múa, Bắc Phương Huyền Vũ chiếm cứ.
Ngang!
Rống!
Lệt Rống!
Bống tiếng kêu chấn động thiên địa, Tứ Linh Thánh Thú phóng lên tận trời, hóa thành vô số phù văn rồi phiêu tán.
Oanh! Một đạo kiếm quang màu trắng sắc bén bắn ra từ trong lòng núi, trực tiếp xuyên qua trước sau ngọn núi, chém cả tòa Thần Sơn thành hai nửa. Trong chốc lát, đá vụn rơi xuống, bụi mù cuồn cuộn, làm Đạo Nguyên liên tục ho khan, lấy tay áo che mặt.
Bên trong bụi mù cuồn cuộn, một kẻ tóc tai bù xù bước ra, nắm trong tay một thanh trường kiếm rét hàn.
Đạo Nguyên quơ quơ tay áo ho khan vài tiếng, nhìn về thân ảnh trước mặt mình, vui sướng kêu lên:
- Quá tốt rồi, ngươi thật sự là người mà Đạo Chủ an bài bảo hộ ta thỉnh kinh.