Chương 698 Đa Tạ, Cáo Từ
Phạm Hiển nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, chắp tay tùy ý nói:
- Đa tạ ngươi cứu ta ra, cáo từ!
Thân ảnh đằng không bay lên, oanh một tiếng kích thích một chuỗi khí bùng nổ, biến mất tại không trung.
Bàn tay đang vung vẩy của Đạo Nguyên cứng lại, gương mặt đang tươi cười cũng ngây ra, ánh mắt mờ mịt. Không phải đã nói muốn theo ta đi thỉnh kinh sao? Hà cớ gì ngươi lại bỏ đi mất rồi?
Đạo Nguyên lấy lại tỉnh thần, nhìn Thần Sơn bị mình phá hỏng, đột nhiên ý thức được, đừng nói là mình gặp rắc rối rồi chứ?
Mình đã thả một đại ma đầu ra ngoài? Cả người giật thót, mà nhìn bộ dáng tóc tai bù xù của người kia thật không giống người tốt chút nào!
Phạm Hiền mang tâm tình kích động xuyên qua từng đám mây trong không trung, hắn cười to vui sướng, sau khi điên cuồng phát tiết một phen xong, hắn trực tiếp xoay ngang phóng về phía Hạo Nhiên Thư Viện.
Vừa đi vào Hạo Nhiên thư viện cách đó không xa, không gian lập tức nổi lên một trận gợn sóng, Phạm Hiền vừa đụng vào gợn sóng liền bắn ra, hiển nhiên có chút bối rối.
- Tiểu sư đệ, tại sao ngươi trở lại?
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Phạm Hiền.
Phạm Hiền cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt vui mừng hẳn lên, hắn lập tức xuyên qua tầng mây đáp xuống một đỉnh núi bên dưới.
Trên đỉnh núi mọc lên một cây bách kì dị, bên cạnh cây bách là một nam tử trung niên áo xanh, sắc mặt mỉm cười như có như không, thần thái an tường, trong tay cầm một quyển sách, đang yên lặng quan sát hắn.
Phạm Hiền chắp tay vái dài một cái, kích động kêu lên:
- Bái kiến Đại sư huynh!
Quân Lâm để sách xuống, cười ha hả nói:
- Chúc mừng tiểu sư đệ thành tựu siêu phàm.
Phạm Hiền cảm kích nói:
- Đa tạ Đại sư huynh trong trăm năm qua đã niệm tụng sáng tác kinh điển của Thánh Hiền cho ta nghe, đại ân đại đức của huynh, Phạm Hiền vĩnh viễn không dám quên.
Quân Lâm cười nói:
- Chỗ sư huynh đệ với nhau không cần phải khách khí, đây đều là lão sư an bài.
Phạm Hiền vội vàng nói:
- Ta đây trở về rửa mặt một phen, sau đó bái kiến lão sư.
Quân Lâm lắc đầu nói:
- Không cần, lão sư nói để ngươi bảo hộ Đạo Môn đệ tử đến Tây Vực thỉnh kinh. Trên hành trình đi nhiều nhìn nhiều, hi vọng ngươi có thể ngộ ra nhiều thứ.
Phạm Hiền đột nhiên trừng to mắt, cả kinh kêu lên:
- Cái gì? Lão sư thật sự để ta bái tiểu đạo sĩ kia làm thầy sao?
Quân Lâm cười nói:
- Hắn là phụ thân ngươi chuyển thế, ngươi bái hắn cũng không mất mặt.
- Thế nhưng là...
Phạm Hiền sốt ruột kêu lên.
Quân Lâm đánh gãy lời Phạm Hiền, nói:
- Đây cũng là chính ngươi từng đáp ứng, người của Hạo Nhiên Thư Viện, đã nói phải làm được.
Phạm Hiền trầm mặc một chút, chắp tay bái dài, nói:
- Ta hiểu được.
Quân Lâm cười khẽ, gật đầu nói:
- Rửa mặt xong thì quay lại đi, không cần đi bái kiến lão sư đâu.
Nói xong lại tựa lên cây, tiếp tục cầm sách lên đọc.
Phạm Hiền cung kính đáp:
- Vâng!
Hắn phóng lên tận trời, bay về phía thư viện, hiển nhiên đã không còn hưng phấn trước đó.
Trước đó, tại Tứ Linh Trấn Ma Sơn, Đạo Nguyên dắt đại hắc mã đứng giữa đống loạn thạch, vẻ mặt sợ hãi sốt ruột. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Vừa không cẩn thận đã thả đại ma đầu ra ngoài, nên làm gì đây? Sư phụ cũng không có dạy qua cái này!
Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Đạo Tổ lại đến, cầu ngài giáng thần lôi xuống bổ đại ma đầu kia đi!
Đột nhiên có một đạo lưu quang từ trên trời bắn xuống, lưu quang rơi xuống một tảng đá, hóa thành thân ảnh Phạm Hiền, y phục chỉnh tề eo mang trường kiếm, giữa mày sắc bén.
Phạm Hiền cùng Đạo Nguyên bốn mắt nhìn nhau, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Trái tim nhỏ bé của Đạo Nguyên đập bình bịch, bất an sợ hãi một trận, người này từ trên trời bay xuống, phải chăng hắn là kẻ trông coi tòa Trấn Ma Sơn này? Hắn nhìn ta như vậy, phải chăng đã phát hiện ra ta là kẻ thả đại ma đầu đi?
Phạm Hiền do dự mãi, cắn răng một cái quỳ một chân xuống, chắp tay nhỏ giọng nói:
- Phạm Hiền bái kiến sư phụ!
Phạm Hiền khẽ động, Đạo Nguyên còn nhanh hơn hắn, phịch một tiếng quỳ gối xuống đống loạn thạch, đồng thời la lớn:
~ Ta sai rồi!
Hai thanh âm xen vào nhau, cả hai đồng thời ngẩng đầu ngây ra.
Đạo Nguyên lấy lại tỉnh thần, cẩn thận hỏi:
- Ngươi muốn bái ta làm thầy?
Phạm Hiền gật nhẹ đầu, lãnh đạm nói:
- Mấy tháng trước đó ta được Đạo Môn Thanh Vũ đạo trưởng đề điểm, rằng sẽ có người thỉnh kinh ngang qua nơi đây, người đó có thể cứu ta ra, chỉ cần ta bảo hộ người đó một đường đi về phía Tây.
Đạo Nguyên nhảy dựng lên, cả kinh hô:
- Ngươi chính là đại ma đầu được trấn áp dưới Thần Sơn?
Trước đó Phạm Hiền tóc tai bù xù, y phục tả tơi, quả thực Đạo Nguyên không thấy rõ tướng mạo hắn.