Chương 699 Thánh Địa Phản Ứng
Phạm Hiền bất mãn nói:
- Đại ma đầu cái gì? Ta chính là Hạo Nhiên Thư Viện đệ tử, chỉ là làm sai chuyện mới bị Đạo Môn trấn áp nơi đây, hiện tại kỳ hạn phạt đã đủ.
Đạo Nguyên liền vội vàng tiến lên nâng Phạm Hiền dậy, mừng rỡ nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi vừa thoát thân đã chạy mất chứ! Như thế xem ra ta đã trách lầm ngươi, ngươi thủ tín như vậy, lại còn được Đạo Môn cao nhân chỉ điểm, ta tin tưởng ngươi không phải ác nhân.
Ánh mắt Phạm Hiền lấp lóe, hơi lúng túng mỉm cười, quả thực trước đó hắn có ý định bỏ chạy.
Có được một bảo tiêu miễn phí, Đạo Nguyên cao hứng vô cùng, bèn vội vàng nói:
- Bị trấn áp một trăm năm, nhất định rất đói bụng? Bần đạo làm đồ ăn ngon cho ngươi!
Đạo Nguyên đưa mắt nhìn chung quanh, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bước chân giẫm lên loạn thạch lảo đảo chạy sang cánh rừng bên kia.
Chỉ trong chốc lát, Đạo Nguyên ôm một đống rau dại chạy chậm ra, đặt toàn bộ lên một tảng đá lớn, ngồi xổm xuống chuẩn bị đồ ăn.
Phạm Hiền đột nhiên hỏi:
- Đạo Môn các người đều ăn chay sao?
Đạo Nguyên lắc đầu nói:
- Không phải!
- Vậy nghĩa là tự ngài thích ăn chay?
Đạo Nguyên mím môi một chút, mới nói:
- Bần đạo cũng thích ăn thịt.
Phạm Hiền nghi hoặc hỏi:
- Vậy sao ngài chỉ tìm chút rau dại?
Ngữ khí Đạo Nguyên mang theo chút bi thương, hắn chầm chậm nói:
- Bởi vì bần đạo bắt không được phi cầm tẩu thú. Bọn chúng chạy quá nhanh.
Ánh mắt thâm thúy, như thể vừa nghĩ đến chút chuyện thương tâm xa xôi nào đó.
Trong mắt Phạm Hiền mang theo tươi cười, nói:
- Cái này giao cho ta!
Sau đó hắn vươn tay về phía cánh rừng ban nãy trảo một cái, không gian trước bàn tay lập tức vặn vẹo như sóng nước, ngay lập tức, hai đầu thỏ mập mạp xuất hiện trong tay hắn.
Đạo Nguyên trừng to mắt nhìn thỏ rừng trong tay Phạm Hiển, lại nhìn rau dại trước mặt mình một chút, cao hứng đứng lên kêu:
- Hảo đồ đệ, ngươi thật quá lợi hại, vậy từ nay vấn đề ăn uống của chúng ta sẽ giao cho ngươi!
Phạm Hiền nhíu nhíu mày? Hảo đồ đệ?!
Ăn uống no đủ xong, hai người bắt đầu lên đường, có Phạm Hiền rồi, cái gì mà đã thú hung thú, tiểu yêu tiểu quái, tất cả đều tiện tay đuổi hết.
Khoảng thời gian này, cũng có một lời đồn được lưu truyền từ Nam Vực, tương truyền Nam Vực Đại Minh Quốc điều động đạo sĩ Đạo Nguyên tiến về Tây Vực cầu lấy Đạo kinh, Đạo Nguyên chính là Địa Phủ Diêm La vương chuyển thế, luyện hóa hắn liền có thể thu hoạch được Diêm La vương thần chức, trở thành Địa Phủ chi chủ, từ đây bất tử bất diệt.
Nơi sâu trong Nam Vực Thập Vạn Đại Sơn, một ngọn núi vững chãi sừng sững đâm thủng mâu xanh, trên đỉnh núi là tuyết trắng mênh mang, có một cung điện thô kệch tọa lạc ở đó.
Bên trong cung điện, một nam tử mập mạp trắng trẻo đang uống rượu ăn thịt, bên cạnh hắn là hai mỹ nhân tuyệt sắc thân hình đẫy đà đang hầu hạ.
Tuyết Sư Yêu Hoàng cầm lên một khúc thịt, nhét nó vào trong miệng một trong hai mỹ nhân, cười ha hả nói:
- Mỹ nhân, nàng cũng ăn chút đi.
Mỹ nhân còn lại vặn vẹo thân thể, da thịt mỡ màng rung lên, dáng vẻ nũng nịu kêu:
- Yêu Hoàng bệ hạ, người ta cũng phải có nha.
Tuyết Sư Yêu Hoàng cười ha ha nói:
- Được, nàng cũng cói Hắn cầm lên một tảng mỡ dày khác, nhét vào trong miệng mỹ nhân kia.
Hai mỹ nhân cười duyên thanh thúy.
- Yêu Hoàng bệ hạ, lão thân cầu kiến.
Một giọng nói già nua truyền đến.
Yêu Hoàng ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy trên mặt tuyết bên ngoài có một lão giả râu tóc trắng toát đang cung kính đứng thẳng, trên đầu lão có một đôi sừng dài uốn lượn cong ra phía sau, giống như sừng của ác ma.
Yêu Hoàng cười ha ha nói:
- Bạch La Yêu Vương, vào đi.
Lão giả cung kính đi vào trong.
Tuyết Sư Yêu Hoàng phất phất tay, hai Yêu tộc mỹ nhân thâm thụ sủng ái quăng mị nhãn về phía lão giả, sau đó mới đứng dậy lắc mông đi ra đằng sau.
Từ đầu đến cuối lão giả đều cúi đầu, chưa từng ngẩng đầu nhìn một chút.
Ánh mắt Tuyết Sư Yêu Hoàng lộ vẻ hài lòng, thanh âm nặng nề vang lên giữa đại điện:
- Bạch La, có chuyện gì không?
Bạch La Yêu Vương cung kính cúi đầu đáp:
- Bệ hạ, bên ngoài truyền đến tin tức, nói là Đại Minh Quốc điều động Đạo Môn đệ tử Đạo Nguyên đến Tây Vực cầu Đạo kinh, chỉ e Đạo Môn muốn nhúng tay vào Nam Vực chúng ta.
- Đạo Môn?
Tuyết Sư Yêu Hoàng thì thầm, sau đó cười lạnh nói:
- Một tân tấn Thánh Giả, bị Thánh Sơn ép cho không ngẩng đầu lên được cũng dám thò vuốt vào thế lực của bản hoàng, đúng là không biết sống chết.
Ánh mắt Bạch La lóe lên hàn quang, lão nói:
- Bệ hạ, có cần giết tên Đạo Môn đệ tử kia không? Cả Đại Minh Quốc kia nữa, nhổ luôn một thể.