Chương 700 Không Hiểu Nổi
Tuyết Sư Yêu Hoàng ngồi thẳng người lên, áp lực nặng nề tràn ngập toàn bộ đại điện, hắn cười nói:
- Không cần, nhàm chán đã lâu, rốt cuộc cũng đụng được một chuyện thú vị, nhưng cũng không thể để yên như thế, bản hoàng sẽ ở đây chờ Đạo Môn đến.
Lại nhếch miệng cười tàn nhẫn, nói tiếp:
- Sau đó, trước mặt cái tên gọi là Đạo Chủ gì gì đó đồ sát toàn bộ Đại Minh Quốc và Đạo Môn đệ tử.
Bạch La xoay người, nói:
- Tuân lệnh Yêu Hoàng.
Cùng lúc đó, trong Thần điện sáng rực ngày đêm ở đỉnh Thánh Sơn, Vô Lượng Quang Thần ngồi trên Thần vị cao cao, toàn thân được bao phủ bởi bạch quang thánh khiết, phía sau nở rộ một đạo Thần luân.
Một lão chủ giáo quỳ ở bên dưới, thành kính nói:
- Tán dương Quang Thần vĩ đại, tán dương chúng sinh chủ.
Thanh âm đạm mạc hùng vĩ của Vô Lượng Quang Thần vang lên trong đại điện:
- Vì chuyện gì mà đến?
Lão chủ giáo cúi đầu cung kính nói:
- Đệ tử của Thanh Phong xuất phát từ Nam Vực Đông Bộ Đại Minh Quốc, đến Tây Vực cầu lấy Đạo kinh.
Thanh âm hùng vĩ của Vô Lượng Quang Thần tiếp tục vang lên trong đại điện:
- Đệ tử của Thanh Phong cũng không biết tu luyện.
Lão chủ giáo thành kính nói:
- Quang Thần vĩ đại toàn trí toàn năng, thần mục như đuốc.
Tương truyền Thanh Phong đệ tử Đạo Nguyên chính là Địa Phủ Diêm La Thiên Tử chuyển thế, nếu có thể luyện hóa hắn liền có thể thu hoạch được Diêm La vương thần vị, từ đây bất tử bất diệt.
Thanh âm uy nghiêm của Quang Thần quanh quẩn trong đại điện:
- Bất tử bất diệt? Thánh Giả cũng không làm được.
Lão chủ giáo do dự một chút, thấp giọng nói:
- Chúng ta đã từng giết chết Địa Phủ quỷ thần, sau khi chúng bị giết chết đều có thể phục sinh rất nhanh, cho dù có dùng thủ đoạn gì cũng không giết hẳn được.
- Vạn sự vạn vật đều có tuổi thọ, thời điểm thọ hết, dù có là người vĩ đại cỡ nào cũng chỉ có thể ảm đạm chết đi, Thánh Giả cũng khó mà tránh, huống chỉ chỉ là quỷ thần.
Trong lòng lão chủ giáo chợt giật mình, Địa Phủ quỷ thần là giết không chết, nhưng cũng không phải là sẽ không chết, bọn họ không hề hoàn toàn bất tử bất diệt. Sau đó trong lòng lão lại cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc ai đã tiết lộ chuyện này ra ngoài? Dù chỉ là chuyện giết không chết thôi cũng đủ khiến không ít người điên cuồng. Chẳng lẽ có người không muốn Đạo Môn thỉnh kinh thành công sao?
Lão chủ giáo nghi hoặc hỏi:
- Quang Thần vĩ đại, tại sao Đạo Môn lại muốn cho Đạo Nguyên đi thỉnh kinh? Trực tiếp đưa đi chẳng phải là càng nhanh càng tốt sao?
Thanh âm hùng vĩ của Vô Lượng Quang Thần vang lên:
- Vừa thành Thánh Địa, Đạo Môn cần tuyên truyền sự tồn tại của mình, hành trình thỉnh kinh này chính là sự chuẩn bị để danh dương thiên hạ.
Lão chủ giáo cung kính hỏi:
- Quang Thần vĩ đại, chúng ta cần nhúng tay không? Cản trở kế hoạch thỉnh kinh của Đạo Môn!
Vô Lượng Quang Thần chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi.
Trong bạch quang thánh khiết, thân ảnh Quang Thần chậm rãi nhạt đi rồi biến mất.
Lão chủ giáo cung kính cúi đầu nói:
- Vâng!
Lão đứng dậy, đi ra ngoài, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, Quang Thần vĩ đại có ý gì? Là muốn ta đi, hay không quan tâm ta có đi hay không?
Cùng thời điểm xảy ra với cuộc đối thoại kia, trong một khu rừng, Phạm Hiền dắt ngựa đi ở phía trước, Đạo Nguyên chống gậy khập khễnh theo ở phía sau.
Phạm Hiền châm chọc khiêu khích nói:
- Thật không hiểu nổi Đạo Môn các người đang nghĩ cái gì. Muốn truyền kinh thì đưa tới không được sao? Coi như không muốn hạ thấp thân phận đi nữa, cũng có thể bảo Đại Minh Quốc Quốc Chủ phải người đi lấy mà? Làm gì phải bảo một người thường đi từng bước một đến Tây Vực vậy chứ? Không biết phải mất bao lâu người mới đi hết cái khoảng cách mấy chục vạn dặm đó nữa.
Đạo Nguyên lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nhìn tới phía trước, nói:
- Đạo không thể dễ truyền, chỉ có trải qua khảo nghiệm mới thu được chân kinh về tay.
Phạm Hiền quay đầu nhìn thoáng qua Đạo Nguyên đang mồ hôi dầm dề, ánh mắt đảo đảo mấy lần, vô ý thức nắm chặt trường kiếm bên hông. Người này chính là một tên điên, kiếp trước vì hoàng vị mà điên cuồng giết mẫu thân ta, một người như thế lại vì Đạo kinh mà điên cuồng, lại muốn đi bộ đến Tây Vực. Trong đầu Phạm Hiền chợt nảy lên một suy nghĩ mãnh liệt, giết người này, giết người này thì có thể báo thù cho mẫu thân, bây giờ giết người này ngay! Ánh mắt hắn dần dần mang theo sát ý.
Đạo Nguyên thở mạnh cười ha hả nói:
- Ta tin chắc, chỉ cần có đồ nhi con ở đây, chúng ta nhất định có thể đến được Tây Vực, lấy về chân kinh.